Giang Ninh Phiến cầm cần câu ngồi đó, mặt hơi trắng tái.
An Vũ Dương sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này.
Là Hạng Chí Viễn ra tay.
Anh dùng thủ đoạn trả thù tàn nhẫn nhất của xã hội đen để trả thù cho cô.
Giang Ninh Phiến không nói gì nhìn mặt hồ phẳng lặng trước mặt, đột nhiên cần câu trong tay rung rinh.
Cô giơ tay định cầm lên thì nghe An Vũ Dương sau lưng vang lên lần nữa: "Tôi điều tra được hôm nay Hạng Chí Viễn sẽ đi Florence, chuyện trong nước giao cho Cô Minh Thành."
"Bịch..."
Cần câu bị thu lại.
Tay Giang Ninh Phiến cứng đờ, một con cá to rơi về lại hồ, đập xuống mặt hồ yên ả gợn lên chút sóng.
"Ù..."
Một chiếc máy bay bay ngang qua phát ra tiếng ồn ào che đậy đi tiếng nước nhỏ trên mặt hồ.
Gió thổi qua mặt hồ.
Giang Ninh Phiến yên lặng ngồi đó, ngước mắt nhìn trời, đối mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt không có màu sắc.
Bầu trời trong vắt để lại vệt mây dài như chia bầu trời thành hai nửa.
Cô nghĩ Hạng Chí Viễn đi lâu rồi.
Thì ra anh giết Lôi Chấn Huy rồi mới đi...
"Giang Ninh Phiến..."
An Vũ Dương đi đến bên cô, chậm rãi ngồi xuống, tư thế nho nhã, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt ấm áp như mặt trời chăm chú nhìn cô: "Nơi này rất gần sân bay, xe của tôi ngay phía sau."
Từ sau khi cứu cô xuống từ tàu chuyến, gương mặt cô chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559841/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.