Không thể nữa.
Anh muốn gặp cô, có trăm ngàn vạn cách.
Nhưng lúc cô muốn gặp anh thì sao?
Đột nhiên, Hạng Chí Viễn như cảm nhận được ánh mắt của cô, gương mặt u ám quay lại, Giang Ninh Phiến vội rúc vào một góc bên cạnh, lưng dựa vào bức tường lạnh băng, khóc không thành tiếng...
"Sao vậy?"
Trước cửa đồn cảnh sát, Hạ Tiêm Tiêm tò mò nhìn Hạng Chí Viễn.
Ánh mắt sâu thẳm của Hạng Chí Viễn đang nhìn về góc trống rỗng kia, anh thu tầm mắt lại, trầm giọng: "Không có gì, tìm thấy đồ cắt móng chưa?"
"Đang tìm."
Giọng Hạ Tiêm Tiêm trong veo thuần khiết như nước suối.
Cô ấy cúi đầu lật tìm trong túi xách, chiếc chuông vàng dây tím theo sự di chuyển của cơ thể cô mà phát ra tiếng chuông giòn tan.
"Ding ding ding..."
Giang Ninh Phiến trốn trong góc, nghe tiếng chuông đó...
Khoảnh khắc đó, Giang Ninh Phiến cảm thấy tim mình ngừng đập như chiếc đồng hồ bị hư.
Đau không thiết sống.
"Đây là cái gì?"
Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn Hạ Tiêm Tiêm, ánh mắt nhìn đến một tấm ảnh đen mờ mịt trong túi cô ấy, là một tấm nửa hình quạt, nhìn không rõ nội dung bên trong.
Hạ Tiêm Tiêm ngẩng đầu nhìn anh một cái, mỉm cười, đôi mắt sáng rực trong veo: "Không có gì, là rác lần trước nhặt được trong bệnh viện, người khác vứt bừa, em muốn vứt vào thùng rác nhưng mãi mà không tìm thấy nên bỏ vào túi, vậy mà quên mất."
Nói xong, Hạ Tiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559839/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.