"..."
Giang Ninh Phiến im lặng ngồi ở đó, không thể ngăn nước mắt rơi.
Thì ra, không phải chuyện đạt thành tâm nguyện nào cũng khiến người khác vui.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn dời từ bụng cô lên dừng lại trên gương mặt đầy nước mắt của cô, anh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt...
Song song với động tác này là điện thoại rung lên.
Giang Ninh Phiến ngồi đó, mặc cho anh lau đi, cô cúi mắt nhìn về chiếc bàn làm việc màu trắng, nơi đó có đặt điện thoại của Hạng Chí Viễn, màn hình sáng lên, nhấp nháy ba chữ "Hạ Tiêm Tiêm".
Hạng Chí Viễn cúi mắt nhìn qua, rõ ràng nhìn thấy rồi.
Đột nhiên ngón tay thon dài của anh thu về từ trên mặt cô.
Giang Ninh Phiến chỉ cảm thấy trên mặt lạnh ngắt...
"Anh yêu Hạ Tiêm Tiêm không?" Giọng Giang Ninh Phiến hơi nghẹn ngào, khó khăn nói ra từng chữ.
"Tôi yêu Tiêm Tiêm."
Hạng Chí Viễn trả lời vậy đó.
Anh nói anh yêu Tiêm Tiêm, cô không hiểu, thứ anh yêu là đoạn ký ức lúc nhỏ hay là yêu con người Hạ Tiêm Tiêm này...
"..."
"Cô ấy mãi mãi là nơi sạch sẽ nhất trong tim tôi." Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn nước mắt của Giang Ninh Phiến nói, khàn giọng giải thích tình yêu của anh.
"Vậy còn tôi?" Giang Ninh Phiến hỏi thẳng.
Giang Ninh Phiến đơn thuần đối với anh mà nói, có nghĩa là gì?
"Một góc nhục nhã nhất khó chịu nhất."
Hạng Chí Viễn hình dung như thế.
"..."
Môi Giang Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559837/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.