"Hạng Chí Viễn không phải tên ngốc, có lẽ bây giờ anh ta tạm thời bị cô che giấu mọi thứ nhưng đợi sau khi anh ta điều tra được, anh ta sẽ biết đứa con trong bụng cô là của anh ta." An Vũ Dương lo trước tính sau.
Hạng Chí Viễn bây giờ còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, có lẽ nhất thời sẽ không thể tra rõ được tất cả.
Nhưng anh có thể hoành hành ở hai giới trắng đen nhiều năm nay không phải giả, Hạng Văn Thanh đã che đậy đi tất cả sự thật, có lẽ anh sẽ không tra ra được sự hy sinh của Giang Ninh Phiến nhưng chuyện của đứa bé... không thể giấu lâu được.
"Vậy sao?" Mắt Giang Ninh Phiến chớp chớp, giọng điệu thản nhiên: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ giấu anh ta."
Nếu không phải Hạng Chí Viễn nhận định như vậy trước, nghĩ trong bụng có là một đứa con hoang, cô chưa từng nghĩ sẽ giấu anh.
Vì từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ, Hạng Chí Viễn muốn có một đứa con.
Muốn một đứa con mặc cho cô quyết định nó đi con đường nào...
An Vũ Dương nghe vậy, ngạc nhiên nhìn cô: "Nếu như vạch trần, cô nghĩ anh ta sẽ làm thế nào?"
"Đòi lại đứa con."
Giang Ninh Phiến không hề nghĩ kỹ đã nói.
Với tính cách của Hạng Chí Viễn, sao anh có thể để cô tự do nuôi con, anh sẽ giành về.
"Cô không sợ?"
"Nếu như anh ta muốn, tôi đưa anh ta." Giang Ninh Phiến bình tĩnh nói, điều này cô đã nghĩ qua từ đầu.
Cô không muốn nhất định phải bá chiếm đứa con này.
Chỉ cần Hạng Chí Viễn muốn, cô sẽ đưa...
Vì bàn về việc chăm sóc người khác, cô không bằng Hạng Chí Viễn, tách bối cảnh Địa Ngục Thiên và nhà họ Hạng ra, Hạng Chí Viễn có thể chăm sóc một người rất chu toàn, điểm này mạnh hơn cô.
"Như vậy cô không còn gì cả." An Vũ Dương bất ngờ trước suy nghĩ của Giang Ninh Phiến.
Bất cứ lúc nào, đứa trẻ cần mẹ hơn tất cả.
"Cái chết của chị chen giữa hai chúng tôi, định trước trong hai người sẽ có một người đau khổ." Giang Ninh Phiến nhìn cần câu lặng yên bất động nói.
Cô giấu cái chết của chị, đau khổ của cô; Cô không giấu, anh sẽ đau khổ.
"Nếu đã như vậy, người đau khổ thì đau khổ triệt để một chút." Giang Ninh Phiến nở nụ cười nhạt: "Như vậy, người vui vẻ cũng có thể vui đơn thuần hơn một chút."
Nếu như quyền lựa chọn nằm trong tay cô, cô sẽ để người vui vẻ giữa hai người là... Hạng Chí Viễn.
Cô muốn Hạng Chí Viễn vui vẻ.
Cô muốn anh không biết gì hết, vui vẻ sống tiếp.
Chỉ cần anh vui vẻ, cô có thể không cần gì cả, có thể từ bỏ hết tất cả.
Một người, mất đi quá nhiều thứ, sẽ không quan tâm mất thêm nữa.
An Vũ Dương ngạc nhiên nhìn cô, hồi lâu mới nói: "Ninh Phiến, cô là một tên điên."
"Tôi ở bên cạnh Hạng Chí Viễn một năm, đã bị bệnh điên trên người anh ta lây lâu rồi." Giang Ninh Phiến cười, khóe mắt ươn ướt.
"Ninh Phiến."
An Vũ Dương đau lòng nhìn cô, khoảnh khắc giọt nước mắt rơi xuống, trên trời có một chiếc máy bay bay ngang qua...
Không ai biết đó có phải là máy bay của Hạng Chí Viễn rời đi.
"..."
"Ninh Phiến, bên cạnh cô vẫn còn có tôi." An Vũ Dương lặng lẽ nhìn cô chăm chú: "Cô nhớ lấy, cho dù cô không còn gì nữa, bên cạnh cô vẫn còn có tôi, cho dù cô coi tôi là bạn bè, hay là anh trai, hay là Boss, tôi cũng đều ở đây."
"Ừm."
Giang Ninh Phiến cười gật đầu, cười ra nước mắt, gió thổi qua hồ làm rối tóc cô.
Cô như vậy, đẹp đến nao lòng.
Đột nhiên, trên trời lại có một chiếc máy bay bay qua, vẽ một đường mây dài dài trên đó, làm phong phú thêm sắc trời...!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]