Lúc này luật sư đã sợ đến mức chân mềm nhũn: "Không phải đâu ông Hạng, bây giờ anh Hạng có không còn nhiều ý chí sinh tồn nữa rồi. Không ai có thể ngăn cản một người quyết tâm đi tìm cái chết."
"Con trai của Hạng Văn Thanh tôi cũng không phải kẻ nhu nhược vì một người phụ nữ mà đòi chết đòi sống!"
Hạng Văn Thanh gầm nhẹ.
Không còn ý chí sinh tồn... đã không còn nữa rồi sao?
Vậy tạo lại đi!
"Cô à, hai cái bánh bao chiên của cô đã xong rồi đây."
Đầu đường náo nhiệt, Giang Ninh Phiến nhận lấy gói to đựng bánh bao chiên trong tay chủ quán.
Dáng người cao gầy của cô liên tục thu hút ánh mắt của người qua đường. Một mình cô đi về phía trước, trên mặt là sự cô đơn, đôi mắt không có ánh sáng.
Người trên đường xuôi qua như nước chảy, thời gian cũng vậy.
Trên thế giới này, thời gian là thứ không thể nắm bắt được nhất.
Phiên tòa cứ mở hết lần này đến lần khác. Vì sự phối hợp cực đoan của Hạng Chí Viễn nên ngày mở phiên chung thẩm đã không còn xa nữa...
Rất nhanh, Hạng Chí Viễn đã bị định tội.
Thời gian dành lại cho cô càng ngày càng ít, ôm thế nào cũng không đủ.
Mỗi lần gặp Hạng Chí Viễn, cô đều nghĩ đến câu nói gặp một lần ít đi một lần của anh.
Cô vẫn chưa yêu anh đủ;
Cô vẫn chưa hôn anh đủ;
Cô vẫn chưa... cho anh được một mái nhà.
Mùi chao bay tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559624/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.