"Ông Hạng, anh Hạng, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau..."
Luật sư đứng ở giữa nhìn trái nhìn phải với vẻ mặt bất đắc dĩ.
"..."
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cụp mắt xuống.
Đúng là Hạng Chí Viễn mắc nợ Hạng Văn Thanh.
Lúc trước nếu không phải nhờ Hạng Văn Thanh thì một cậu chủ nhỏ mười hai tuổi sống an nhàn sung sướng năm nào như anh, đừng nói là báo thù, ngay cả sống sót thế nào cũng là vấn đề.
Là Hạng Văn Thanh báo thù cho anh, lại bồi dưỡng anh, cho anh tất cả mọi thứ.
Không có Hạng Văn Thanh thì không có Hạng Chí Viễn anh.
Đồng hồ báo thức trên tường tích tích tắc tắc điểm thời gian.
Cơn tức của Hạng Văn Thanh dần dần hạ xuống. Ông ta ngồi xuống trước bàn hội nghị rồi mạnh mẽ nói: "Lần này cho dù có phải hao hết tâm huyết nửa đời, ba cũng phải mang con ra bằng được! Đừng có nghĩ đến việc chết!"
"..."
Hạng Chí Viễn mím môi, nâng mắt nhìn về phía Hạng Văn Thanh: "Ba nuôi, ba không cần phải làm vậy."
Lòng anh đã quyết rồi.
"Ba là ba con, trả giá vì con mình thì có thế nào cũng không đắt!" Hạng Văn Thanh nói.
Hồi đó, ông ta nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ giống như Hạng Chí Viễn. Ba mẹ đều chết hết, tuổi không lớn, trong lòng còn mang sự hận thù cực lớn. Đứa trẻ như vậy mới có thể đi lâu dài trên con đường này.
Sau đó ông ta lại ném tất cả những đứa trẻ vào chợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559622/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.