Chiếc xe có rèm che đi về phía tòa nhà AN. Giang Ninh Phiến nhớ đến vẻ háo hức của Hạng Chí Viễn bèn đẩy cửa ra bước xuống.
"Ninh Phiến, từ khi nào mà chúng ta đã càng ngày càng xa..."
An Vũ Dương ngồi cạnh cửa kính xe thấp giọng nói. Anh ta còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng đóng cửa truyền tới từ bên tai.
Cô xuống xe rồi.
Lời nói của An Vũ Dương yên lặng nằm trong cổ họng anh ta.
Bọn họ đã càng ngày càng xa nhau...
Ngay cả đối thoại cũng trở nên ít ỏi có thể đếm được. Sau này cũng chỉ có thể như vậy sao?
An Vũ Dương lẳng lặng ngồi, chậm rãi nhắm mắt lại thu sự cô đơn và không muốn về...
Trong căn phòng tối của buồng tạm giam trống không, không có ai ở đó.
Từ quầy lễ tân, Giang Ninh Phiến mới biết được Hạng Chí Viễn yêu cầu lên sân thượng.
Cô bèn mang bánh kếp đi lên sân thượng. Lúc đẩy cửa ra, những cơn gió mạnh lập tức đánh úp về phía cô, khiến cô chưa thể thích ứng ngay được.
Hạng Chí Viễn nghĩ gì mà lại muốn lên sân thượng vậy.
Giang Ninh Phiến đi ra ngoài, tới một góc sân, Hạng Chí Viễn đang ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng.
Cách mép sân thượng chưa đầy một mét, một tay anh bị còng vào băng ghế, có bốn người trông coi đứng hai bên băng ghế.
Anh đưa lưng về phía cô.
Giang Ninh Phiến nhìn bóng dáng anh từ phía xa, không còn thấy được vẻ cao ngạo trên người anh nữa.
Anh của giờ phút này chỉ là một tù nhân không hơn không kém.
Không có tự do.
Không có tôn nghiêm.
Giang Ninh Phiến lẳng lặng đứng nơi đó, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết nên đi tới đối mặt với anh như thế nào.
Hạng Chí Viễn ngửa đầu nhìn về phía ánh mắt trời chói mắt...
Cô nhìn anh bao lâu.
Anh nhìn mặt trời bấy lâu...
Như thế cứ như là lo lắng cuối cùng không nhìn thấy mặt trời được nữa vậy.
Trong lòng Giang Ninh Phiến rất khó chịu. Cô cắn cắn môi đi qua, nở một nụ cười gượng gạo: "Anh nghĩ gì mà lại lên sân thượng thế này?"
Cô đứng trước mặt anh, chặn hết ánh mặt trời của anh.
Cô đứng ngược chiều ánh sáng, phía sau được phủ thêm một tầng hào quang...
Bóng hình xinh đẹp.
Khuôn mặt đang không cảm xúc của Hạng Chí Viễn nhanh chóng hiện lên một nụ cười. Nụ cười này rất mê hoặc, sự yêu chiều trong mắt tràn ra. Anh vươn một bàn tay về phía cô: "Anh chán quá."
Giang Ninh Phiến cầm lấy tay anh, để anh kéo cô qua cùng ngồi xuống.
"Bánh bao chiên này, anh ăn không?" Giang Ninh Phiên quơ quơ hộp đựng bánh kếp trong tay, mùi từ bên trong tỏa ra.
"Được."
Hạng Chí Viễn luôn không thích ăn những món ăn vặt bên đường này, nhưng anh vẫn vươn tay ra nhận lấy. Khi ngón tay chạm vào vết dầu trên hộp, anh nhíu mày.
"Em đút anh ăn." Giang Ninh Phiến thấy chứng thích sạch sẽ của anh lại phát tác nên thò tay qua muốn cầm lấy cái hộp.
"Không cần đâu."
Hạng Chí Viễn mở hộp ra, ngay cả đũa cũng không dùng, trực tiếp dùng ngón tay thon dài nhón một miếng cho vào miệng.
Giang Ninh Phiến biết tâm trạng của anh đang không tốt lắm nên mạnh dạn nói: "Em đút anh, dùng..."
Dùng miệng.
Giang Ninh Phiến chỉ chỉ về phía môi mình rồi nhìn anh mỉm cười.
Ý ám chỉ cực mạnh.
Nơi này còn có những người khác nên cô không dám nói quá rõ ràng.
Miệng Hạng Chí Viễn đang nhai bánh bao chiên. Đôi mắt thâm thúy như biển sâu yên lặng dừng trên người cô một lát, khóe môi cong lên một đường cong cưng chiều: "Không cần đâu."
"Anh không thích à?" Rõ ràng là trước đó anh còn nhất quyết muốn cô dùng miệng đút anh.
Bây giờ cô chủ động thì anh lại không cần.
"Thứ này bỏ quá nhiều bột ngọt, em đừng cho vào miệng." Hạng Chí Viễn nếm thử xong cho ra nhận xét, tiếng nói gợi cảm trầm thấp.
Nói xong anh lại cho thêm một miếng nữa vào miệng.
"Thế sao anh còn ăn?"
"Bây giờ anh ăn gì cũng như nhau thôi. Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày." Hạng Chí Viễn lại ăn thêm một cái bánh bao chiên, không thèm để ý nói. Giọng điệu tùy ý kia cứ như đang nói với cô rằng hôm nay mặt trời đẹp quá vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]