“Sau này đừng tùy ý đến phòng của tôi để khỏi phải nhìn thấy những cảnh không nên nhìn thấy.” Hạng Chí Viễn tiếp tục kích thích anh ta, giọng điệu cực kỳ châm biếm: “Quên mất, anh là một tên mù không nhìn thấy gì cả.”
“...”
An Vũ Dương tức giận hất bay cốc nước, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Giang Ninh Phiến trách móc nhìn về phía Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn nhún vai, nhìn về phía cô một cách cưng chiều: “Được rồi, tôi không nói nữa. Tôi đợi em, đến sớm nhé.”
Giang Ninh Phiến gật đầu không nói gì.
Đợi đến khi Hạng Chí Viễn bước ra ngoài, Giang Ninh Phiến mới nhìn về phía bóng lưng của An Vũ Dương, hỏi nhỏ: “Anh có ổn không?”
Lúc trước anh ta bị thương nặng cô cũng chưa hỏi thăm.
Bây giờ tay lại bị bỏng.
“Ninh Phiến, trong mắt cô, tôi là người chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân sao?” An Vũ Dương đứng quay lưng về phía cô, thấp giọng hỏi.
Từ giọng nói của anh ta, cô nghe không rõ là cảm xúc buồn vui gì.
“Từ trước đến nay anh chưa từng để ý đến ý kiến của người khác.”
Giang Ninh Phiến trả lời một cách thành thật.
Anh ta là một người đàn ông lạnh lùng, chưa từng để ý đến những người xung quanh.
An Vũ Dương im lặng hai phút rồi mới nhẹ nhàng thấp giọng mà nói: “Cô nói đúng. Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Tay của anh…”
“Tôi không sao.”
“Tốt hơn là nên thoa một ít kem trị bỏng.” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559595/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.