“Chúng tôi vẫn chưa bị đưa đến giam giữ ở nơi bí mật, thoát ra khỏi phòng tạm giam của bên cảnh sát cũng không dễ dàng gì.” Cô Minh Thành hừ lạnh một tiếng rồi liên tục gõ cửa hét ầm: “Con khốn, mau mở cửa ra!”
Quả thật, thế lực còn lại của Hạng Chí Viễn vẫn không thể coi thường.
Giang Ninh Phiến hiểu được sự thù ghét của Cô Minh Thành đối với mình. Cô quyết định để cho anh ta trút hết ra trong một lần nên đã đưa tay ra mở cửa.
Giây phút cửa mở ra.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng.
Bên ngoài cửa không chỉ có một mình Cô Minh Thành đang đứng đó, mà là có hàng chục người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang đứng ở hành lang, cùng đeo kính râm, cùng chắp tay ra sau, đứng ở các vị trí khác nhau.
Vừa nhìn đã biết đều là người được đào tạo bài bản.
Bầu không căng thẳng hơn bình thường.
Cô Minh Thành bước sang một bên, đột nhiên những người đàn ông mặc vest đứng thành hai hàng, để lại một con đường kéo dài đến tận cửa thang máy.
“Ting.”
Thang máy đến.
Cánh cửa kim loại từ từ mở ra.
Hai người đàn ông mặc áo vest dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Sau đó, một đôi giày da cá sấu sáng bóng bước ra từ cửa thang máy, chiếc quần tây thẳng tắp được ủi phẳng phiu, hơn nữa còn có một bàn tay đang chỉnh lại ống tay áo.
Trên ngón trỏ bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn hình đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559598/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.