Anh và cô đều có suy nghĩ giống nhau.
“Không được.” An Vũ Dương từ chối thẳng thừng, giọng nói còn lộ ra sự lạnh lùng khác thường: “Lần này Giang Ninh Phiến là nhân chứng quan trọng nhất, theo như quy định thì cô ấy không thể tiếp xúc với anh quá nhiều.”
“Tên mù đáng chết.”
“...”
“Người ngay thẳng không nói lòng vòng, đừng bày ra bộ mặt giả vờ đứng đắn trước mặt tôi nữa.” Hạng Chí Viễn nhìn về phía An Vũ Dương một cách vô cùng khinh thường: “Chẳng qua anh và phía quân đội muốn lấy tiền của tôi và các loại hàng hóa tích trữ trong tay tôi…Anh cảm thấy nếu như tôi giữ im lặng, cuối cùng anh có thể lấy được bao nhiêu, mười phần trăm tài sản của tôi? Hay là…một phần trăm?”
“...”
An Vũ Dương im lặng, tay đặt trên đầu gối đã nắm chặt thành nắm đấm.
“Tên mù, chỉ cần anh cho Giang Ninh Phiến ở bên cạnh tôi thì anh bắt tôi nhận tội gì tôi cũng nhận. Tất nhiên, kể cả là tất cả tài sản của tôi.”
Hạng Chí Viễn vô cùng kiêu ngạo, khuôn mặt mềm mại hơi nghiêng lên, ánh mắt khinh thường.
Giống như anh không phải là một tội phạm vậy.
Mà vẫn là cậu Hạng không ai bì nổi, có thể hô mưa gọi gió.
Có một kiểu người dù rơi vào bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào vẫn có thể tự mình khiến cho bản thân trở nên cao quý.
“...”
Nụ cười trên môi Giang Ninh Phiến hoàn toàn biến mất, cô nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559594/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.