“...”
Giang Ninh Phiến bình tĩnh lại, tiến về trước với gương mặt vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn về phía An Vũ Dương, lại nhìn Giang Ninh Phiến tiến lên phía trước không nói gì, trong mắt thoáng tia âm u.
An Vũ Dương bước từng bước sang bên này, ôm một đóa Gypsophila trắng trong lòng.
Mưa phùn lất phất trong gió.
Mang theo mùi hương thảo dược nhàn nhạt.
Đó là hương vị thuộc về An Vũ Dương.
“Biết anh ta không?”
Hạng Chí Viễn cầm ô đuổi theo Giang Ninh Phiến, giọng chợt trở nên u ám.
Nghe vậy, ngón tay Giang Ninh Phiến hơi run, giống như mới thấy An Vũ Dương, ngước mắt lên, thờ ơ nói: “Hình như hơi quen mắt.”
“Không biết?” Hạng Chí Viễn nhìn An Vũ Dương, lại rũ mắt nhìn gương mặt sạch sẽ của cô.
“Không biết.”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Hạng Chí Viễn nhìn cô thật chăm chú, dường như đang thăm dò gì đó, cuối cùng hạ thấp giọng nói: “Anh ta là người mù đã từng bán thuốc cho em.”
“Vậy sao? Chẳng trách trông hơi quen.”
Giang Ninh Phiến thờ ơ nói, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, không để biểu cảm mình lộ ra chút tin tức nào.
Rõ ràng An Vũ Dương nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Nhưng anh ta vẫn bình tĩnh đi về trước, không quay đầu lại, đi qua cạnh Giang Ninh Phiến và Hạng Chí Viễn.
Dương như cuộc gặp gỡ thế kỷ.
Lúc lướt qua nhau, một bông gypsophila rơi xuống từ đóa hoa trong lòng An Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559390/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.