Giang Ninh Phiến có thể cảm nhận được ánh mặt Hạng Chí Viễn vẫn luôn đặt trên người cô, ánh mắt đó khiến cả người cô chìm trong lo âu, dường như hoàn toàn bị thiêu đốt.
Cô quá thờ ơ cũng sẽ dẫn đến hiềm nghi.
Bây giờ cô là một người phụ nữ tốt bụng hiền lành trong mắt Hạng Chí Viễn…
“Cô Minh Thành, anh sắp đánh chết anh ta rồi.” Cuối cùng Giang Ninh Phiến cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Anh ta đắc tội gì với anh vậy?”
“Tên mù này trông đáng ghét!”
Lý do Cô Minh Thành ghét một người đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
“Đây là nghĩa trang, anh muốn đánh chết người sao?”
Giang Ninh Phiến hỏi.
Nghe câu này, Cô Minh Thành chỉ có thể ngượng nghịu dừng tay: “Được rồi, không đánh nữa.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn An Vũ Dương ngồi xổm trên đất, đau không đứng lên được, đột nhiên giơ tay đưa ô đen cho đàn em: “Cầm.”
“Vâng, cậu Hạng.”
Đàn em lập tức cầm ô cho Giang Ninh Phiến.
Hạng Chí Viễn bước từng bước về trước.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn Hạng Chí Viễn đi về phía An Vũ Dương, không khỏi thấy căng thẳng.
Hạng Chí Viễn mặc kệ mưa phùn lất phất như có như không, đi đến cạnh An Vũ Dương, chầm chậm khom người xuống, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Nhớ gương mặt này cho tôi, sau này thấy được tên mù này một lần thì đánh một lần cho tôi! Đánh đến khi không bò dậy nổi thì thôi!”
“Vâng! Cậu Hạng!”
Đám đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559392/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.