Bờ hồ kia dường như cách cô rất xa, rất xa.
Giang Ninh Phiến rất muốn lội qua đó, chỉ nghe “ầm” một tiếng, một vùng cạnh cô tung tóe lên, bóng người cao to nhanh nhẹn bơi tới bên cạnh cô.
“Không sao, đừng sợ.”
Cô nghe thấy giọng nói của Hạng Chí Viễn vang lên bên tai cô.
Giang Ninh Phiến cảm thấy mình an tâm hơn.
Thế nhưng ngay sau đó, cô lại phát hiện Hạng Chí Viễn không ổn.
Một tay anh nâng cơ thể cô lên, một tay vịn vào cột đèn bên bờ hồ, cố hết sức muốn đưa cô lên bờ, nhưng sức lực lại không mạnh mẽ như thường.
“Tiêm Tiêm, tự leo lên.”
Hạng Chí Viễn bám chặt vào bờ, bàn tay đang nắm chặt cột đèn cũng nổi gân xanh.
Anh nói bên tai cô, một tay khác chợt dùng sức, đặt cô lên bả vai mình, mũi và môi đều chìm trong hồ nước lạnh như băng…
Giang Ninh Phiến lạnh đến mức rùng mình một cái, vô cùng tự nhiên đạp lên cơ thể anh bò lên bờ.
“Hắt xì.”
Giang Ninh Phiến lạnh đến cóng hắt hơi, cả người ướt đẫm ngồi ở ven hồ, tóc ướt dán lên mặt vô cùng khó chịu.
Cô xử lý mái tóc ước của mình, cánh tay đang nắm cột đèn đột nhiên buông ra, rũ xuống…
“Hạng Chí Viễn!”
Giang Ninh Phiến khiếp sợ mở mắt ra, vội vàng nhào tới bắt tay anh lại, dùng sức kéo anh lên.
Hạng Chí Viễn chìm chìm nổi nổi trên mặt nước, ánh đèn chiếu lên gương mặt ướt đẫm của anh, có chút tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559363/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.