Nói xong, Hạng Chí Viễn xoay người bỏ đi.
Giang Ninh Phiến nằm im, sợ hết hồn hết vía nghe tiếng bước chân từ từ đi xa của anh.
Cô không sợ người khác làm tổn thương cô, cô sợ anh muốn mạng của cô…
Anh nói vậy là có ý gì?
Rốt cuộc là anh có phát hiện ra gì không.
Cô thấp thỏm như vậy thật sự không dễ chịu, giống như có một con dao treo trên đỉnh đầu cô, cô đứng phía dưới nơm nớp lo sợ không biết khi nào con dao đó sẽ rơi xuống.
Đâm chết cô.
Đêm nay, Giang Ninh Phiến ngủ chập chờn, trong đầu không ngừng có hình ảnh chạy loạn.
Hình ảnh cả người An Vũ Dương toàn là máu…
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn ngập tràn hung dữ nham hiểm, tựa như biết rõ mọi thứ…
“Ninh Phiến, tôi muốn cô thề hai điều. Thứ nhất, sau này cô phải nghe lời tôi. Thứ hai, từ nay về sau, chỉ có thể rơi nước mắt vì tôi.”
“Nhưng sau đó đột nhiên tôi phát hiện, trong tôi vẫn còn một nơi rất sạch sẽ, đó là em… Tiêm Tiêm.”
“…”
Hai hình ảnh điên cuồng đan chồng chéo lên nhau, điên cuồng ăn mòn đầu óc của cô. Hai khuôn mặt của An Vũ Dương và Hạng Chí Viễn không ngừng phóng đại trước mắt cô, càng lúc càng lớn, hung ác đến khủng khiếp…
Cô không thể chịu được.
Cả người đổ mồ hôi lạnh.
Giang Ninh Phiến bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt.
Là trong lồng tơ vàng của nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559327/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.