Giang Ninh Phiến nằm im, sợ hết hồn hết vía nghe tiếng bước chân từ từ đi xa của anh.
Cô không sợ người khác làm tổn thương cô, cô sợ anh muốn mạng của cô…
Anh nói vậy là có ý gì?
Rốt cuộc là anh có phát hiện ra gì không.
Cô thấp thỏm như vậy thật sự không dễ chịu, giống như có một con dao treo trên đỉnh đầu cô, cô đứng phía dưới nơm nớp lo sợ không biết khi nào con dao đó sẽ rơi xuống.
Đâm chết cô.
Đêm nay, Giang Ninh Phiến ngủ chập chờn, trong đầu không ngừng có hình ảnh chạy loạn.
Hình ảnh cả người An Vũ Dương toàn là máu…
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn ngập tràn hung dữ nham hiểm, tựa như biết rõ mọi thứ…
“Ninh Phiến, tôi muốn cô thề hai điều. Thứ nhất, sau này cô phải nghe lời tôi. Thứ hai, từ nay về sau, chỉ có thể rơi nước mắt vì tôi.”
“Nhưng sau đó đột nhiên tôi phát hiện, trong tôi vẫn còn một nơi rất sạch sẽ, đó là em… Tiêm Tiêm.”
“…”
Hai hình ảnh điên cuồng đan chồng chéo lên nhau, điên cuồng ăn mòn đầu óc của cô. Hai khuôn mặt của An Vũ Dương và Hạng Chí Viễn không ngừng phóng đại trước mắt cô, càng lúc càng lớn, hung ác đến khủng khiếp…
Cô không thể chịu được.
Cả người đổ mồ hôi lạnh.
Giang Ninh Phiến bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt.
Là trong lồng tơ vàng của nhà họ Hạng.
Cô lại về rồi.
Đầu giường mở một bóng đèn mờ, yếu ớt dịu nhẹ, tĩnh lặng.
Giang Ninh Phiến nhìn sang bên cạnh, phần giường bên cạnh trông không, lạnh như băng, Hạng Chí Viễn chưa từng nằm ngủ.
Đi đâu?
Giang Ninh Phiến không nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man, cô xốc chăn bước xuống giường đi về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt.
Giang Ninh Phiến đang định mở cửa phòng ra, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói cố đè thấp xuống của Cô Minh Thành vang lên ngoài cửa: “Truyền lời xuống dưới, không ai được nhắc đến chuyện chị Phiến trở về trong trạng thái trần trụi, càng không được nói chuyện cậu Hạng bị cắm sừng. Nếu truyền vào tai cậu Hạng, đừng nói Cô Minh Thành tôi không dặn trước các cậu.”
“Hiểu rồi hiểu rồi, cảm ơn anh Thành.”
Có tiếng đám đàn em nịnh nọt vâng dạ.
“…”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, cả người trần trụi? Cô chỉ cởi quần áo ném vào thùng rác bên ngoài thôi, nếu không cô đã bị Hạng Chí Viễn phát hiện cô là “Kẻ quái dị quấn khăn quàng cổ”.
Bị cắm sừng?
Giang Ninh Phiến như chợt hiểu ra, thì ra bọn họ đều cho rằng cô bị bắt cóc làm nhục? Cả đêm qua Hạng Chí Viễn sa sầm mặt mày và nói những lời khó hiểu đều là vì chuyện này?
Cô đảo mắt.
Nếu là như vậy, cô không ngại phối hợp theo phỏng đoán này.
Hạng Chí Viễn không thích người phụ nữ bị vấy bẩn, nếu cô đã bị chạm vào, có lẽ anh sẽ không cần cô nữa, còn đuổi cô ra ngoài.
Đến lúc đó, cô sẽ có thể được tự do thật sự.
Nghĩ đến đây, Giang Ninh Phiến không khỏi nghĩ, nếu cô có thể bị Hạng Chí Viễn đuổi đi thì tốt quá.
Giang Ninh Phiến kéo cửa ra, khôi phục vẻ mặt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.
Cô Minh Thành và một đàn em canh giữ ngoài cửa, lúc Cô Minh Thành nhìn thấy cô còn sửng sốt, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Chị Phiến, bây giờ mới nửa đêm, sao chị đã dậy rồi? Có phải là khát nước không, tôi đi rót nước cho chị.”
“Hạng Chí Viễn ở đâu?”
Giang Ninh Phiến hỏi với giọng nói thờ ơ.
“Ôi chà, nhớ cậu Hàng à.” Cô Minh Thành lập tức bày ra vẻ tôi hiểu mà: “Cả đêm qua cậu Hạng đều ở phòng sách, tôi đưa chị qua đó.”
Giang Ninh Phiến không cử động.
“Phòng sách của anh ta không được anh ta đồng ý thì không thể vào.” Cô nói.
Phòng sách của Hạng Chí Viễn là khu vực cấm.
Trên dưới nhà họ Hạng có ai dám làm trái lời?
“Đó là với người khác!” Cô Minh Thành chẳng hề để ý vung tay lên: “Chị Phiến là ai chứ, là cục cưng bé bỏng của cậu Hạng, sao không thể vào được chứ, đi đi đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]