Không giải thích được.
Giang Ninh Phiến không để ý tới anh ta, vén chăn lên nằm xuống giường.
Đêm đã về khuya.
Hạng Chí Viễn bưng bữa ăn tối đến ngồi xuống bên mép giường của cô, khẽ vỗ lên gò má cô: “Tiêm Tiêm, ăn cơm.”
Giang Ninh Phiến bị anh cưỡng ép kéo dậy, Hạng Chí Viễn bưng vừa bát sứ nhỏ vừa cầm muỗng bạc múc cháo, đưa lên bên miệng thổi nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng cô: “Há miệng.”
Giang Ninh Phiến không ăn, đưa tay ra muốn nhận lấy cái bát, tự mình ăn.
“Để tôi.” Hạng Chí Viễn cương quyết nói, đưa cái muỗng bạc đến bên miệng cho cô ăn.
Giang Ninh Phiến khẽ khép mí mắt, không nhìn thứ tình cảm nồng nàn trong mắt của anh, thẫn thờ ăn từng miếng từng miếng cháo thịt nạc trứng muối anh đút cho.
Cô thực sự đói bụng.
Từ sau khi trốn vào căn hộ nhỏ, ngoại trừ bát mì ăn ngâm đến nở nát ra, cô cũng không ăn thêm bất cứ thứ gì nữa.
“Trước đây em chưa từng ăn nhiều như vậy”
Hạng Chí Viễn nhìn thấy đáy bát trống không, chân mày không kiềm chế được nhíu lại.
Hai ngày nay cô không hề ăn cơm sao?
Tại sao lại đói thành như vậy.
“...”
Giang Ninh Phiến ngồi ở đầu giường, không nhịn được lại cuộn tròn thân thể, ôm đầu gối của chính mình, tạo thành tư thế tự bảo vệ bản thân.
Nhìn thấy cô như vậy, Hạng Chí Viễn cảm thấy đau lòng, bưng ly sữa chua dâu tây lên: “Em ăn đủ lượng cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559325/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.