Nói rồi, Cô Minh Thành lập tức đi trước mở đường.
Giang Ninh Phiến theo sau.
Cục cưng bé bỏng?
Người đàn ông nào gặp phải chuyện bị cắm sừng đều không thể chịu đựng được, Hạng Chí Viễn còn có thể coi cô là cục cưng bé bỏng sao? Anh là tên mắc bệnh sạch sẽ nặng.
Đuổi cô đi.
Đó là một chuyện cực kỳ vui mừng.
Cả đời hai người không qua lại với nhau.
Đây là kết cục tốt nhất mà Giang Ninh Phiến nghĩ đến.
Cô Minh Thành dẫn Giang Ninh Phiến đến trước cửa phòng sách rồi nói với cô: “Chị Phiến, tự chị vào trong đi.”
Giang Ninh Phiến gật đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng sách dày nặng trước mắt, ngón tay tinh tế trắng nõn chạm lên nắm tay cửa…
Đây là lần thứ hai cô đến phòng sách.
Lần đầu tiên vào, suýt nữa cô đã bị Hạng Chí Viễn bóp chết.
Lần thứ hai này, cô chỉ mong Hạng Chí Viễn nể duyên phận đã gặp thuở thiếu niên, chỉ đuổi cô đi, đừng đánh cô…
Giang Ninh Phiến giơ tay chạm băng gạc dán trên mặt, sau đó dứt khoát vươn tay đẩy cửa ra.
Cửa phòng sách không khóa.
Cô đẩy nó ra dễ như trở bàn tay.
Phòng sách rộng lớn nồng đượm hơi thở văn hóa như là viện bảo tàng, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối. Khung trần rất cao, có một bức bích hoạ đậm chất Trung cổ.
Trên bàn làm việc chất từng chồng hồ sơ cao ngất, nhưng Hạng Chí Viễn không ở đó.
Không phải nói ở phòng sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559329/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.