Đó là năm cô hai mươi tuổi, An Vũ Dương muốn cô thề.
Năm đó cô suýt chút bị mẹ đánh chết, là An Vũ Dương cản ở trước mặt cô, trả giá một cây xương sườn cứu cô khỏi tay mẹ.
Rất ít khi cô rơi nước mắt.
Nhưng khi đó nhìn thấy anh ta bị mù không nhìn thấy gì mà còn đẩy cô ra bên ngoài, nước mắt cô rơi xuống.
Chính là lúc đó, anh ta muốn cô thề hai điều.
Nghe lời anh ta, chỉ rơi nước mắt vì anh ta.
"Ninh Phiến, hai điều cô từng thề đã quên rồi sao?"
An Vũ Dương đứng tại chỗ, mặt hướng về phía cô, ánh mắt không thể nhìn thấy, giọng nói ôn hòa uy nghiêm.
Cô từng nói, cô sẽ mãi mãi nghe lời anh.
"Tôi chưa quên." Giang Ninh Phiến quay đầu lại: "Tôi còn nhớ khi đó anh còn quả quyết ngăn cản trước người tôi như vậy, hiện tại anh bán tôi cũng quả quyết như thế!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô điên cuồng hơi run rẩy.
Trước kia cô cảm thấy khí chất sáng suốt trên người anh ta là sự ôn hòa không nhiễm khói lửa, nhưng cuối cùng đến hiện tại cô mới nhận ra đó là sự máu lạnh không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì.
Cho nên anh ta có thể không chút do dự bán cô.
"Vì vậy cô giận tôi, hận tôi sao?" An Vũ Dương hỏi, sắc mặt hơi khó coi, cũng hơi tái nhợt.
"Chẳng lẽ anh còn muốn tôi phải biết ơn anh sao?"
"..."
An Vũ Dương im lặng, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559212/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.