Bên ngoài mưa nhỏ rơi xuống tí tách tí tách.
Giang Ninh Phiến ngước mắt trông qua, chỉ thấy An Vũ Dương ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, thật giống như anh ta có thể nhìn thấy được, nét mặt ảm đạm làm cho không ai có thể hiểu nổi.
Anh ta và Hạng Chí Viễn đều khiến cô cảm thấy vô cùng kiềm chế.
Hai người đàn ông này, cô đều muốn chạy trốn.
Nhưng tạm thời cô không thể trốn.
"Ninh Phiến, cô qua đây." Bỗng nhiên An Vũ Dương nói, bàn tay thử thăm dò sờ về phía trước, ngón tay đụng phải bệ cửa sổ, đặt cái ly lên trên đó.
"Sếp có dặn dò gì?"
"Cô qua đây."
An Vũ Dương lặp lại, giọng điệu hơi tức giận.
Anh ta đang tức giận à?
Ai mà tài giỏi có thể làm An Vũ Dương luôn sáng suốt, bình tĩnh tức giận như thế?
Giang Ninh Phiến đi lên phía trước, bỗng dưng An Vũ Dương xoay người, mặt hướng về phía cô, ánh mắt mờ mịt nhìn cô, nâng tay lên về phía cô.
"..."
Giang Ninh Phiến chống lại lui về sau một bước.
"Đừng nhúc nhích." Hình như An Vũ Dương càng tức giận hơn.
"Anh muốn làm gì?" Giang Ninh Phiến cau mày, thân thể nghe lời đứng vững.
Ngay sau đó tay An Vũ Dương sờ tới, anh ta không tìm đúng phương hướng nên ngón trỏ chọt vào mắt cô.
Giang Ninh Phiến bị đau nhắm mắt lại.
An Vũ Dương vội vàng rút tay về, trên mặt có áy náy, nhưng rất nhanh tay của anh ta lại sờ đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559210/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.