Tiếng vang rất lớn.
Hoa hồng đỏ trên bệ cửa sổ bị đâm đến rơi lả tả trên đất.
Gió và mưa nhỏ thổi vào, mưa bụi dịu dàng lại làm người ta lạnh lẽo thật sâu.
"Em xem, đụng vỡ rồi." Hạng Chí Viễn đắc ý dựa lên vai Giang Ninh Phiến, ánh mắt nhìn cô chăm chú thật sâu: "Tôi bảo Cô Minh Thành dọn cái giường kia ra ngoài."
"Không được." Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nhìn anh.
"Giường bệnh của em có thể ngủ hai người, tôi cam đoan không làm gì."
"Không được."
"Tôi chỉ ôm thôi, sẽ không làm gì."1
"Anh cảm thấy tôi có IQ trẻ ba tuổi, sẽ tin anh à?" Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ: "Tôi không muốn nói về vấn đề này nữa."
Anh thật sự cho rằng cô sẽ tin chuyện hoang đường này của anh hay sao, hiện tại trong đầu người đàn ông này đã không có gì khác, cả ngày chỉ muốn biến hai chiếc giường thành một chiếc giường!
Vả lại cô sẽ bị đầu độc đến trong đầu cũng chỉ còn lại chuyện này.
"Cậu Hạng, Ninh Phiến." Mục Thanh Linh không thể không lên tiếng, lấy lại cảm giác tồn tại: "Ninh Phiến nên đi làm kiểm tra rồi."
Giọng nói của cô ta vô cùng lớn.
Giang Ninh Phiến ngước mắt nhàn nhạt liếc qua.
Hạng Chí Viễn ném điều khiển từ xa sang một bên, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô lớn tiếng như vậy làm gì? Hù dọa Tiêm Tiêm rồi."
"..."
Mục Thanh Linh thấy Hạng Chí Viễn lo lắng hỏi han ân cần Giang Ninh Phiến làm hơi chán nản, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559208/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.