Đây gần như là giọng nói tuyệt vọng.
"Không thể, anh không thể làm thế.”
Anh ta không thể đảo ngược thời gian, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ hối hận hiện trên gương mặt anh ta, còn anh ta vốn dĩ cũng chưa từng nói một lời xin lỗi.
Niềm tin của cô đã bị vỡ vụn tan tành.
"An Vũ Dương, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu tất cả những việc anh làm, nó tàn nhẫn với tôi đến mức nào đâu!”
Giang Ninh Phiến lùi lại một bước, sau đó mở cửa ra. Vì cô mở cửa đột ngột nên đã khiến Mục Thanh Linh đang đứng cạnh cửa suýt thì ngã nhào.
Giang Ninh Phiến không thèm quan tâm tới cô ta, xoay người bỏ chạy.
Mục Thanh Linh buồn bực nhìn theo bóng lưng đang mải miết chạy đi của Giang Ninh Phiến, sau đó mở cửa bước vào, lập tức há hốc mồm ngạc nhiên: “Sếp... An Vũ Dương!"
An Vũ Dương ngã sõng soài trên mặt đất, cơ thể cuộn lại, sắc mặt tái nhợt thê thảm, môi mỏng không ngừng run rẩy.
"An Vũ Dương, anh sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?"
Mục Thanh Linh vội vàng chạy đến đỡ An Vũ Dương lên.
An Vũ Dương ngã vào lòng cô ta, hung hăng túm lấy cánh tay cô ta, dùng sức siết chặt. Trên trán cô ta toát đầy mồ hôi, khó nhọc mở miệng nói: "Tôi không có, Ninh Phiến, tôi không có…”
“Anh nói gì?”
Giọng anh ta quá nhỏ nên Mục Thanh Linh nghe không rõ, cô ta cúi người xuống sát mặt anh ta.
An Vũ Dương bấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559214/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.