Bắc Minh Quân lạnh lùng nhìn Khởi Hiên: “Nếu như cậu đủ thông minh thì hãy thu lại tâm tình của mình, chuẩn bị kết hôn với con gái thị trưởng!”
Khóe miệng Khởi Hiên bị chảy máu, thở hổn hển nói: “Người phụ nữ chú không muốn cưới lại vứt cho tôi! Người phụ nữ tôi thích chú lại cướp mất! Chú hai, từ nhỏ tôi đã bị nhà họ Bắc lạnh nhạt, tôi tự hỏi tôi vẫn yên an phận, rốt cuộc tôi đã làm sai ở đâu? Khiến chú hận tôi như vậy?”
Bắc Minh Thiên nheo mắt lại: “Hận? Cậu không đủ tư cách!”
“Chỉ vì ba tôi là con trưởng, tôi là cháu trai trưởng sao? Vì vậy trong mắt chú không chứa được hai ba con tôi, chú sợ hai ba con tôi sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Bắc sao?” Khởi Hiên cười khẩy, trong đôi mắt đều là sự đau thương.
Nhưng Bắc Minh Quân lại nở một nụ cười khinh thường và chế nhạo: “Cậu cho là tôi thích sao?”
Lúc này, giọng nói của Giang Tuệ Tâm truyền đến….
“Này, Trình Trình, cháu đừng chạy nữa, bà nội đồng ý với cháu, để cháu về với ba cháu, có được không?”
Giọng nói vừa rơi xuống, thân ảnh nhỏ bé của Trình Trình đã đứng ở cửa.
Bối Lạp thở hổn hển chạy theo chân cậu.
Sau khi Trình Trình nhìn thấy người ba cao lớn dưới bầu trời đêm, cơ thể bé nhỏ không khỏi co rúm lại, cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi trên người ba mình.
“Gâu gâu….” Rõ ràng Bối Lạp cảm nhận được sự lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978599/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.