Giang Tuệ Tâm nhớ lại trước đây Bắc Minh Quân có hỏi về bà về cô gái mang thai hộ năm đó: “Đúng rồi, Quân, trợ lý kia của dì mấy ngày nữa sẽ trở lại, đến lúc đó dì sẽ kêu cô ấy đến công ty tìm con?”
Bắc Minh Quân gật đầu, thờ ở trả lời một tiếng: “Ừ. Con về trước đây.”
Sau đó sải bước đi về phía chiếc xe của mình, Trình Trình ngoan ngoãn nói với Giang Tuệ Tâm một câu “tạm biệt bà nội”, sau đó chạy bước nhỏ đi theo ba…
*
Ầm. Tiếng đóng cửa xe.
Trình Trình yên lặng ngồi ở ghế sau, Bắc Minh Quân lái xe rời khỏi biệt tự của nhà họ Bắc.
Trên đường đi, Trình Trình nắm chặt lấy ngón tay, có chút lo lắng.
Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng cây ở hai bên đường.
Cuối cùng, Trình Trình không thể nhịn được nữa, hỏi: “Ba, chị gái không về nhà cùng chúng ta sao?”
Ngón tay đang nắm vô lăng của Bắc Minh Quân hơi run rẩy, liếc nhìn cậu con trai đang ngồi nghiêm chỉnh qua gương chiếu hậu, lông mày không khỏi nhíu chặt lại: “Không phải con muốn cô ấy với anh Khởi Hiên của con hạnh phúc sao?”
Lông mi của Trình Trình chớp chớp, đôi mắt lim dim, khẽ trả lời: “Thực ra, con càng hi vọng chị ấy và ba hạnh phúc….”
“Phanh….két….”
Đột nhiên vang lên một tiếng phanh gấp!
Chiếc xe đột ngột dừng lại!
Đôi mắt sắc bén của Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978601/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.