Lời nói của anh đâm vào trái tim cô, khuôn mặt cô tái nhợt: “Cho dù như vậy thì sao? Nếu như so sánh anh cũng có chỗ nào cao quý?”
“Ít nhất….” Anh nghiến răng nghiến lợi, miễn cường thu nắm đấm lại, trừng mắt với cô, ánh mắt sắc bén kia vô cùng đáng sợ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Tôi sẽ không giả tình giả ý với cô!”
“Vậy sao! Anh chẳng qua chỉ vô tình vô nghĩa thôi!” Cô nở một nụ cười thê lương trả lời anh, nhưng trái tim lại đau đến mức sắp tắt thở.
Khởi Hiên lợi dụng cô, cô có thể thản nhiên mỉm cười, sự lợi dụng của Bắc Minh Quân lại khiến cô canh cánh trong lòng, vô cùng đau lòng. Điều này có nghĩa là gì? Cô yếu ớt nhắm mắt lại, để mặc nước mắt lăn dài trên má, không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận sự thật….
Cô để ý đến anh! Điều đáng chết là cô lại quan tâm đến người đàn ông vô tình vô nghĩa này!
Khởi Hiên lau khóe miệng đầy máu, cau mày, kéo Tịch Dao về sau lưng: “Chú hai, nếu chú tức giận điều gì cứ đổ lên người cháu, Tịch Dao vô tội!”
“Vô tội?” Bắc Minh Quân hơi nheo mắt lại, cánh tay mạnh mẽ đột nhiên kéo Cố Tịch Dao từ sau lưng Khởi Hiên ra: “Lúc cô ta nói cởi quần áo đứng trước mặt tôi để cầu xin tôi lên giường với cô ta, cô ta vô tội ở đâu?!”
Lời nói của anh vừa rơi xuống, đã khiến trái tim cô tan vỡ!
Khởi Hiên sững sờ, yếu ớt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978597/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.