Mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng, vội vàng lên: “Bắc Minh Quân, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh, là con rể tương lai của thị trưởng thành phố A, không sợ thân bại danh liệt ư, anh có gan thì cứ tuyên bố với thiên hạ rằng ban đêm làm chuyện bậy bạ với phụ nữ ở ven đường.”
Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lùng, mông lung từ trước đến nay chưa từng có.
Động tác mở cửa xe dừng lại.
Đôi mắt lạnh lẽo híp lại: “Được đó nhỉ, còn biết khích tướng tôi.”
Hung hăng, lại dùng rất thật mạnh về phía thân thể của cô.
Cô đau đến nỗi trái tim co thắt dữ dội.
Mãi một hồi lâu, thẳng cho đến khi thái dương của anh cũng toát ra mồ hôi hột, anh mới nhanh gọn lui ra từ trong thân thể của cô.
Trong ánh mắt đầy sự phẫn nộ lúc nãy, dần dần đã khôi phục lại sự tỉnh táo trước kia.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve lại mấy sợi tóc lung tung thay cho cô, giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi giống như ma quỷ.
“Cô nói rất đúng. Người có thân phận cao quý giống như tôi, sao lại cho phép mình xảy ra chuyện xấu như vậy được?”
Sau đó, anh hờ hững cười một tiếng.
Nụ cười này đẹp đến nỗi giống như hoa anh túc nở rộ dưới ánh nắng ban mai.
Một giây sau, Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy mình bị bàn tay của anh nhấc lên không…
Sau đó cửa xe mở ra.
Tiếp theo, cô bị ném ra bên ngoài giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978463/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.