“Phực” một tiếng, âm thanh cõi lòng của cô tan nát.
“Bắc Minh Quân, anh không phải là người!” Cô tức giận vung tay lên…
Bốp…
Cô tát thật mạnh vào bên má của anh!
Lập tức, không gian xe ở bên trong rơi vào sự yên lặng.
Ở bên ngoài là bóng đêm bao trùm.
Ở bên cạnh con đường còn lóe lên ánh đèn neon.
Dòng xe tấp nập nối đuôi nhau không dứt mà chạy qua, âm thanh vù vù không ngừng.
Gương mặt của Bắc Minh Quân lạnh lùng, năm dấu tay mờ mờ trên gò má của anh.
Cái trán cương nghị nhảy gân xanh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
“Đừng tưởng rằng tôi nuông chiều cô thì cô muốn làm gì với tôi thì làm.” Câu nói lạnh lẽo, dường như là rít ra từ trong kẽ răng.
Cánh tay mà lúc nãy cô vung ra tát anh, bây giờ vẫn có chút run rẩy không tự chủ được, cô cắn cắn môi, trả lời một cách sắc bén.
“Chiều chuộng?” Cô muốn cười to: “Cái này cũng gọi là chiều chuộng đó à? Vậy tôi không có phúc để nhận được sự chiều chuộng của cậu hai Bắc Minh rồi, phụ nữ ngoài có cơ thể, còn có tôn nghiêm.”
“Hừ!” Anh cười lạnh một tiếng: “Tôn nghiêm? Như vậy thì cô sẽ trả một cái giá thật lớn thay cho tôn nghiêm của cô.”
Lời nói vừa dứt, ngón tay cứng rắn của anh xé nát bộ váy của cô ra…”
…
Cố Tịch Dao không biết là anh đã làm bao lâu.
Cô chỉ cảm thấy mình giống như một con rối nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978461/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.