Chương trước
Chương sau
Ngước mắt lên, vào giây phút nhìn thấy tóc tai của mẹ rối bời, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi bước vào cửa, đôi mắt sáng ngời của cậu hốt hoảng…

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Vóc dáng nho nhỏ vội vàng bước xuống từ bàn học, mang đôi dép lê nhỏ, nhíu mày chạy đến bên cạnh của Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao cụp mắt xuống, đờ đẫn trong hai giây.

Chợt, cô không nhịn được nữa mà ngã ngồi xuống đất.

Đột nhiên ôm Trình Trình vào trong ngực, thân thể của cô đều đang run run rẩy rẩy…

Trình Trình bị mẹ ôm rất chặt, cậu ngước mắt lên nhìn cánh môi không có màu máu của mẹ, hỏi theo bản năng: “Có phải là ba lại ức hiếp mẹ…”

Một tiếng “ba” này của con trai, chấn động đến nổi trái tim của Cố Tịch Dao muốn nứt ra.

Rốt cuộc nước mắt cũng không kìm được mà nhỏ giọt rơi xuống.

“Mẹ, thật sự là ba đã làm mẹ tức giận đến khóc hả?” Từ nhỏ tâm tư của Trình Trình đã nhạy cảm, sự run rẩy và nước mắt của mẹ đủ để chứng minh suy đoán của cậu không hề sai.

Bất chợt, bàn tay nhỏ nhắn của cậu nắm chặt lại thành nắm đấm, lửa giận bốc lên: “Mẹ đừng sợ, con sẽ đi tìm ông ấy để tính sổ…”

Nói xong, Trình Trình liền muốn tránh thoát cái ôm của Cố Tịch Dao, chạy ra bên ngoài.

“Đừng con…” Cố Tịch Dao vội vàng ôm chặt con trai lại, giọng nói nghẹn ngào: “…Cục cưng của mẹ, đừng đi, thật vất vả mẹ mới tìm con về được, mẹ không muốn mất đi con…”

“Nhưng mà con không thể để cho ba ăn hiếp mẹ được.” Trình Trình nói vô cùng nghiêm túc, mặc dù năm năm qua, ba ở trong lòng của cậu chính là một nỗi đau mãi mãi không có cách nào chạm đến được, có thể tha thứ cho việc ba bỏ rơi cậu, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ được cho việc ba ức hiếp mẹ. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mẹ cũng không biết nên giải thích với con như thế nào…” Cô thở sâu một hơi: “Cục cưng đừng lo lắng, mẹ không sao cả.”

“Mẹ có thể lừa gạt Dương Dương, nhưng mà không thể lừa gạt con được đâu, trên đời này ngoại trừ ba ra, con không nghĩ ra được còn có ai có thể khiến mẹ vừa sợ vừa khóc… Con rất xin lỗi mẹ, là do con vẫn chưa lớn lên, con không có đủ năng lực để bảo vệ cho mẹ…”

Giọng nói trẻ con non nớt của Trình Trình, không biết tại sao lại khiến cho cô nhớ đến câu nói mà Khởi Hiên đã từng nói: “Bởi vì không lớn mạnh, cho nên không trở thành người che gió chắn mưa cho mẹ được”.

“Trình Trình…” Cô lập tức nghẹn lời, cảm động đến nỗi nước mắt nóng hổi đảo quanh trong mắt.

Dùng sức hít lấy hương thơm sữa trên người của con trai, giống như tất cả tủi nhục và đau đớn đều được chữa trị thần kỳ. Cô mới hiểu được, trên đời này chỉ có con của mình mới là động lực duy nhất chống đỡ để cô dũng cảm tiến lên phía trước.

Ôm con trai thật lâu, giống như là đã hạ quyết tâm, cô đẩy con trai từ trong lồng ngực của mình ra, nghiêm túc nhìn Trình Trình, giọng nói trầm thấp: “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ phải làm cho mình mạnh mẽ lên bảo vệ cho con và Dương Dương mới được…”

“Nhưng mà mẹ…”

“Xuỵt!” Đầu ngón tay mềm mại của cô che cái miệng nhỏ của con trai lại, đôi mắt chứa nước mắt lấp lánh mỉm cười từ ái: “Đừng lo lắng, mẹ thật sự không sao đâu mà, chỉ cần hai anh em của các con đều khỏe, như vậy thì mẹ sẽ không sợ cái gì nữa?”

“Thật sao ạ?” Bàn tay nhỏ mềm mại của Trình Trình cẩn thận lau nước mắt thay cho mẹ mình: “Mẹ đừng sợ, con rất khỏe mà. Chỉ là… có lẽ Dương Dương không tốt lắm…”

Chợt nghe thấy tên của Dương Dương, hô hấp của cô siết chặt: “Dương Dương sao vậy? Chẳng lẽ ba của con ngược đãi thằng bé?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.