*Các người nói đi…cuối cùng thì Cảnh Liên đi đâu?
Đám thuộc hạ im lặng, không ai dám lên tiếng.
*Các người bị điếc hay bị câm?
//Phu nhân bớt giận, chúng tôi làm sao có thể quản được nhị thiếu gia.
Thẩm phu nhân cười lạnh “chỉ là một người ngồi xe lăn, vậy mà đã mấy tháng trời trôi qua các người vẫn chưa tra ra được hành trình, đúng là ăn hại mà!”
‘Mẹ, khuya rồi sao mẹ vẫn chưa ngủ?’
Thẩm phu nhân buồn phiền nhìn ra cửa, thấy Thẩm Cảnh Thiên vừa về đến nhà…lòng bà không khỏi xót xa “Cảnh Thiên, sao con lại về muộn vậy?”
‘Sức khoẻ mẹ đã không được tốt, lại còn thức khuya thế này’.
*Cảnh Thiên, con có tin tức gì của em trai con không?
‘Mẹ lại nhớ đến thằng trời đánh đó nữa à?’
*Mẹ rất lo lắng cho nó.
Thẩm Cảnh Thiên thở dài “mẹ lo cho mình thì hơn, nó lớn rồi…nó tự biết lo cho bản thân nó, mẹ lo làm gì cho mệt!”
Thẩm phu nhân không cho là đúng, bà thật sự rất lo lắng cho Thẩm Cảnh Liên. Mấy tháng qua, bà đã mất ăn mất ngủ vì mông nhớ con trai.
‘Đã không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi trước đi!’
*Được rồi, con cũng nghỉ ngơi đi. Đừng cực lực quá mức.
‘Dạ con biết rồi!’
Thẩm gia hiện giờ ngoài Thẩm Cảnh Thiên ra thì còn ai lo toan mọi việc nữa. Anh ngao ngán thở dài rồi lê bước về phòng.
……………
//Phu nhân, người xem.
Thẩm phu nhân liếc nhìn má Dung “có chuyện gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3449877/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.