Bình minh vừa ló dạng, lộc non trên cành đang hé mở để hứng lấy sương sớm, những khóm hoa đua nhau nở rộ…bướm từng đàn bay lượn chập chờn. Bức tranh thanh bình đến lạ.
Trang Điềm Điềm ngồi ngắm nhìn say sưa.
Reng…
Tiếng chuông cổng reo lên, Trang Điềm Điềm thoáng ngạc nhiên “ai mà đến sớm vậy chứ?”
Vừa mở rộng cánh cửa, Trang Điềm Điềm khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bóng dáng kiêu hãnh của người phụ nữ trung niên trước mắt mình.
Thẩm phu nhân cười lạnh “Trang tiểu thư gặp tôi cớ sao lại kinh ngạc đến thế?”
- Tôi có gì mà phải kinh ngạc. Chẳng qua tôi thấy giữa chúng ta từ trước đến nay có giao tình gì đâu mà mới sáng sớm bà đã tìm đến gặp tôi rồi.
*Hừ…cô lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?
Trang Điềm Điềm cười cười nhưng không lên tiếng.
*Cảnh Liên đâu?
- Bà làm mẹ kiểu gì mà đến con trai của mình cũng không quản nổi vậy? Mất con thì chạy đến nhà tôi tìm.
*Cô…Trang gia dạy cô cái kiểu đối đáp với người khác như vậy à?
- Thẩm phu nhân nói xem…
*Tôi hỏi lại…Cảnh Liên đâu?
- Ồ…hoá ra thì nhà họ Từ dạy con cũng chẳng ra gì…đúng không cô Từ Ninh Ninh?
Thẩm phu nhân kinh ngạc “cô Từ Ninh Ninh…cái ả thiếu giáo dục này…”. Bạn có biế𝑡 𝑡rang 𝑡ru𝘆ện || 𝐓𝗥u𝑀𝐓𝗥U𝙔EN﹒Ⅴn ||
- Tôi có việc bận rồi…không tiện tiếp khách, xin cô Từ về cho.
Vừa dứt câu, Trang Điềm Điềm khép lại cánh cửa…
Thẩm phu nhân dùng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3449878/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.