Chương trước
Chương sau
Dương Thành tỉnh dậy sau cơn say, thân thể mệt mỏi, còn đọng lại sau vị đắng của rượu là cơn đau đầu như búa bổ. Vực dậy tinh thần lê tấm thân nặng trĩu bước ra khỏi căn phòng, dùng lực đẩy cánh cửa nhưng không hề thay đổi, có vẻ như bên ngoài đã bị chặn lại.

-" Ai đã khóa cửa? Mau mở ra cho tôi"

Anh quát lớn, cánh tay không vẫn cố mở tay nắm cửa. Không nhận được câu trả lời từ bên ngoài Dương Thành liền gọi cho Gia Hào, người bên kia vừa kịp bắt máy thì đã nhận được một tràng chửi bới của anh

" Cậu mau lên mở cửa phòng cho tôi nhanh"" Chủ tịch hiện tại tôi không ở biệt thự, tôi không giúp anh được rồi. tôi đang bận việc xin lỗi anh"" me kiep*"Dùng hết sức đạp tung cánh cửa, Dương Thành hùng hổ bước ra bên ngoài, ánh mắt ngập tràn sát khí không kịp rời khỏi nhà anh đã bị tiếng người gọi lại. Chợt nhận ra việc mình bị nhốt chỉ có thể là mẹ làm, anh quay lại giương đôi mắt nghi hoặc vào bên trong

" Dương Thành, quay lại đây cho mẹ"" Là mẹ khóa cửa phòng?"Như Lan cầm ly rượu trắng hướng thẳng về phía tấm thân to lớn nhếch nhác kia. Gương mặt không chút sắc thái, bà bình tĩnh ra hiệu cho anh ngồi xuống. Đứng trước sự bình thản của mẹ mình Dương Thành càng thêm phần bực bôi nhưng cuối cùng cũng không dám cãi lại một câu.

" Lát nữa ở lại giải quyết công việc với mẹ"" Con... con không có tâm trí đó, mẹ gọi Gia Hào..."' Câm mồm"Không để Dương Thành nói hết câu, Như Lan đã quát lớn. Sự tức giận của người phụ nữ khiến anh không khỏi bất ngờ, từ trước tới nay anh chưa bao giờ thấy mẹ mình tức giận đến vậy. Bây giờ anh có thể cảm nhận được khí thế của bông hồng sát thủ mà người ta nói rồi.

" Một kẻ vô dụng thì lấy gì để chống chọi với kẻ thù nham hiểm ngoài kia, chỉ cần một đòn tâm lí thì có thể đốn hạ tất cả cố gắng của con trong mấy năm qua? Con dâu mẹ không cần tên đàn ông yếu đuối như vậy? Sao con không thử nghĩ nó đang cố gắng từng ngày chờ con mạnh mẽ mang thế lực của mình tới cứu nó, dùng sức mạnh của con để trả thù cho những gì nó đã chịu?"" Con..."Không thể trả lời câu hỏi của mẹ, Dương Thành mệt mỏi thở dài, sự cố gắng mấy ngày qua gần như sụp đổ. Đến bây giờ anh mới có thể cảm nhận bản thân mình đau đến mức nào, toàn thân chi chít vết thương thậm chí cánh tay giờ đã không còn sức lực. Dán mắt lên trần nhà, giọng nói khàn đặn như muốn khóc

-" Liệu đến khi con đủ mạnh thì cô ấy còn sống không mẹ. Yên nhi của con sẽ an toàn trở về đúng không?"

Nhìn đứa con trai mình rứt ruột đẻ ra trở nên như vậy bà không khỏi xót xa.

-" Ừm.. "

Định rời đi thì bên ngoài căn biệt thự đã vang lên tiếng nhốn nháo, thật đúng như những gì Thanh Yên nói, Lương Bằng cùng một đám côn đồ xông đến khi biệt thự không có vệ sĩ

* Rầm*



Tiếng động khiến Dương Thành nhíu mày, không có ý quan tâm nhưng người đã vào đến bên trong . Dạo gần đây

Dương Thành điều động người đi tìm cô nên số vệ sĩ còn lại trông coi biệt thự khá ít, đám Lương Bằng nghênh ngang xông vào không nể nang chủ nhà

-" Không ngờ Thanh Viên gì đó cũng là chốn không người, tôi thấy có vẻ nơi này sắp không còn cần chủ nữa rồi"

Thở hắt ra một hơi, Dương Thành đứng dậy từ sô pha, anh nhếch mép nhìn thắng vào tên đàn ông nham nhở mà giễu cợt.

" Chó ở đâu lại đi lạc vào đây vậy?"' Mạnh miệng thật đấy ngài Dương, mày hết thời rồi tao sắp không phải nhìn thấy bộ dạng đáng ghét này nữa..."" Thành à, con vậy mà cũng tiếp súc vật trong nhà của chúng ta sao?"" Con mụ này.."Bị liên tiếp hai con người xúc phạm, Lương Bằng gầm lên hắn giương giương tự đắc, nghĩ bản thân thắng chắc nên cứ thế mà kiêu ngạo.

" Mày biết không cô vợ mà mày yêu quý nâng niu trong lòng bàn tay luôn lén lút cặp kè với tao đó. Mĩ nhân mà, chính mày còn không thỏa mãn được Thanh Thanh, cô ta cũng chính là người tiếp tay giúp tao gây ra mấy thiệt hại ở Dương thị. Hazzz... xui xẻo làm sao khi tao gần như nắm lấy tất cả trong tay thì Lương thị lại gặp chút xíu vấn đề nhỏ... nhưng không sao, tao vẫn ổn và..."" Mẹ kiếp, sủa gì mà lắm thế vào vấn đề chính"Lời nói của Dương Thành khiến hành động múa máy tay chân của ai kia chững lại, hăn ta dù căm tức lăm nhưng nghĩ đến cảnh Dương Thành gục dưới chân hắn mà chết thì cũng thỏa mãn đi vài phần.

-" ha... mày nhìn xem, ở kia, ở kia... và cả ở kia nữa đều có những họng súng đã chực chờ nhắm thẳng vào mày.

Thấy tao chu đáo không, cho mày nhiều đạn thế cơ mà. Từ giờ trở đi sẽ không còn ông trùm hắc đạo ông hoàng tài chính gì gì đó nữa thoải mái quá đi."

Nhìn tên điên trước mặt nói nhăng nói cuội chẳng câu nào ăn câu nào khiến Dương Thành càng thêm khinh thường, đút một tay vào túi quần quay người trở lại bàn lấy một ly rượu thong thả mà nhâm nhi.

Đột nhiên, Lương Bằng quay người lại mỉm cười một cách quỷ dị, hắn ta xoay xoay chiếc đồng hồ rồi lẩm bẩm

-" Tao kể mày nghe, vợ mày cũng một tay tao giấu... nói đúng hơn là tao mang cho kẻ thù của mày giấu, tao thông minh đúng không? hahaha"

Nghe đến đây gân xanh trên mặt dương Thành nổi lên, bàn tay xiết chặt khiến chiếc ly mỏng manh vỡ nát, mảnh vụn thủy tinh đâm vào từng tấc da đến chảy máu. Như Lan im lặng nãy giờ cũng lên tiếng

-" Đòn tâm lí rất hay... ta thấy cậu có chút thông minh"



tưởng được tán dương thật Lương Bằng khoái chí cười ha hả không nhận ra sắc mặt của người phụ nữ trung niên đã thay đổi trở nên khiếp sợ hơn. Hắn ta thậm chí còn chẳng nhận ra nguy hiểm đang tới gần

" Thấy không, bà ta cũng khen tao mà, hahaha..."" Không ngờ con chó lâu ngày được khen lại vui đến vậy"Giọng nói của người bên ngoài vọng vào khiến hành động múa máy tay chân của hắn ta chững lại. Hoàng Cảnh tiêu sái bước vào bên trong, nhẹ nhàng lách qua đám người trước mặt. Đến trước Như Lan hắn lễ phép cúi chào rồi vỗ vai anh ra hiệu

-" Mày nghĩ mày thắng chắc rồi? No no no... hắc đạo mà dễ ăn thế thì bạn tao đâu nhiều sẹo thế này. Ngu lắm...với đám lâu la đó cũng học đòi giăng bẫy đấu đá với sát thủ hàng đầu của Thiên Dương?". Từng câu từng chữ Hoàng Cảnh thốt ra đều như dao đâm thẳng vào lòng tự trọng gần như toác hoác của hắn.

Lương Bằng nghe nói thì tái mặt, lia mắt nhìn người mình cài vào thì không thấy đâu thay vào đó là nụ cười chế giều của Gia Hào. Tham gia vào trò chơi diễn ra trong căn phòng Gia Hào lại trở thành lá bài hộ mệnh của Dương Thành.

-" Ui cha, sếp Lương không ở lại lo cho Lương thị lại tới đây gãi ngứa cho chủ tịch nhà chúng tôi?"

Chỉ góp vui có một câu nhưng lại khiến tên điên không thể kiềm chế

" mày"" Còn non và xanh lắm... Với đám người yếu đuối, và kế hoạch rẻ rúng cũng đòi lật đổ tao? Vợ tao thì mãi mãi là vợ tao, cô ấy trêu đùa mày mày lại nghĩ mày là bầu trời ? Muốn ngồi vào ghế của tao ? Thứ rẻ rách"Cả người Dương Thành đều toát lên khí tức khiến kẻ dưới chân run sợ nhưng nó lại khiến người xung quanh vui mừng vì vị hoàng đế của họ đã trở lại.

-" Chắc sếp Lương còn muốn tâm sự với chúng tôi dài dài"

Gia Hào ra hiệu cho người đưa Lương Bằng và lâu la của hắn về Thiên Dương mà không cho hắn có cơ hội nói thêm câu nào. Mọi thứ được dọn dẹp cẩn thận

-" Chủ tịch... chuyện ngày hôm nay đều nhờ vào phu nhân báo tin tôi mới có thể chuẩn bị cẩn thận. Cô ấy còn nhấn mạnh một điều, phu nhân vẫn an toàn cô ấy chờ ngày anh mang người tới rước cô ấy về"

Không biết vì bản thân đã không còn sức lực hay vì nghe được tin Thanh Yên an toàn mà Dương Thành thả lỏng bản thân, anh ngất lịm đi gương mặt cũng giãn ra.

Yên nhi của hắn an toàn là được rồi, nhất định hắn sẽ đến đón cô về
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.