Trời hừng sáng, bình minh ló dạng. Dạ Cô Tinh tìm một góc vắng vẻ sau hẻm để thay quần áo. Khi trở lại trường đã gần 7 giờ sáng, một đêm không ngủ, nhưng không có chút nào mệt mỏi, ngược lại bước chân như trôi theo gió. Chẳng lẽ đây là “người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái”? Bất quá, đêm nay cô đã nhặt được món hời. Chạm vào viên kim cương xanh vẫn còn bình yên trong túi áo khoác, thực ra ban đầu cô định dùng nó để trao đổi, cô thiếu tiền, đó là sự thật. Cho nên mới tìm tới Long Vương. Sau khi thăm dò, cô nhận thấy rằng Long Vương trời sinh đa nghi, vì vậy cô mới bí quá hóa liều lấy luôn mạng của mình để cược. Thật đáng tiếc khi cô đã tính sai lòng tham của Long Vương, lúc họng súng nhằm vào tim, Dạ Cô Tinh ngược lại trở nên bình tĩnh. Cứ tưởng rằng kết cục của cô đã được định sẵn nhưng không ngờ lại gặp phải “nội phản” còn kiếm được một tay súng thần. Không biết tại sao, giữa Hắc xà và Vu Sâm, Dạ Cô Tinh một mực cảm thấy người cần lựa chọn là Vu Sâm! Có lẽ đó là sự kiên quyết không màng tất cả trong mắt anh ta, hoặc vì thương pháp xuất thần nhập hóa của anh ta, mang lại cho Dạ Cô Tinh một cảm giác thân thiết khó giải thích, tựa như cảm nhận được khí tức của đồng loại. Đã từng, Diệp Tử sống vì sứ mệnh quốc gia, bây giờ, Vu Sâm sống vì hận thù. Trời cao chiếu cố, cô đã được tái sinh, Vu Sâm không nhất định có cơ hội giống cô, vì vậy cô muốn giúp anh ta một tay. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh ta sẵn sàng nắm lấy tay cô. Trước tiên, ở quán ăn sáng ngoài cổng trường, tiêu hết 35 xu còn sót lại trong túi, vỗ bụng thỏa mãn, trở về ký túc xá, không một bóng người, Dạ Cô Tinh lăn ra ngủ ngay. Bây giờ, cô ăn uống no đủ hài hòa tiến vào mộng đẹp, sự hỗn loạn ở Lam Mị quán bar vừa mới bắt đầu. Lão đại chết một cách oan uổng, bị bắn hai phát đạn vào đầu, cánh tay thứ hai Hắc xà còn thảm hại hơn, trúng năm phát súng vào người, gân mạch tay chân đứt đoạn, cuối cùng một phát súng lấy mạng. Vu thiếu bắp đùi trúng đạn mất máu quá nhiều, đến nay vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hôn mê bất tỉnh. Tin tức như thế này lan truyền nhanh chóng. Hải Long trở thành bầy rồng không đầu, lòng người hoảng sợ, các thế lực khác bắt đầu rục rịch, nhìn chằm chằm trước mắt cục thịt béo, chảy nước miếng. Sau khi Đại trưởng lão Tạ Chí Hoa biết được tin này, ông ta vội vã bay từ Hồng Kông trở về kinh đô, lúc này ông ta đang đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, lo lắng tới bạc tóc. "Hoa thúc, Hội Tam Hợp Hồng Kông bên kia vừa mới truyền tin đến, nói rằng sắp tới sẽ phái người được đến tiếp quản Hải Long hội. Ngài xem..." "Phi – con mẹ nó chó má! Hải Long hội đã sớm cùng hội Tam Hợp phân biệt rõ ràng! Hắn làm thế có biết xấu hổ hay không?! " " Nhưng là... đối phương nói nói... " Tên đàn em thấp thỏm bất an, ánh mắt né tránh, vì sợ sẽ làm phật lòng các trưởng lão. Tạ Chí Hoa, Hoa thúc, trưởng lão của Hải Long hội, có uy thế rất cao trong bang, là người lớn nhất dưới trướng, không ngoa khi nói " dưới một người trên vạn người". Đến nay, lão đại ngồi trước đây đã bị ám sát chết, Hải Long hội hoàn toàn chia năm xẻ bảy, chính Hoa thúc chủ trì đại cuộc để ổn định lòng người, cho nên tên đàn em vừa kính vừa sợ. Tạ Chí Hoa liếc nhìn tên đàn em, không nhìn được bộ dáng đại nam nhân rụt rè này, quát tháo nói: " Ấp a ấp úng, có rắm mau thả" Đúng vậy, Hoa thúc của Hải Long hội nổi tiếng là nóng nảy hấp tấp. "Đối phương nói người ở Hải Long hội là phế vật, lão đại đều bị bắn chết, không bằng về nhà làm ruộng!" Tiểu đệ khẽ cắn răng lấy hết dũng khí đem nguyên văn lời thuật lại. Cổ của Tạ Chí Hoa lệch một cái, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, nắm đấm siết chặt, cơ bắp căng cứng, nghiến răng trách mắng: “Tên họ Hướng, anh ăn hiếp quá đáng!” “Vậy thì… Hoa thúc, chúng ta nên làm bây giờ, có thể hay không?... ” Đôi mắt Tạ Chí Hoa chợt hiện lên sắc bén, anh đưa tay lên ngăn cản lời nói tiếp theo của tiểu đệ, đôi mắt già nua nhìn người hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh qua cửa kính. "Nhiệm vụ cấp bách nhất chính là cứu Vu thiếu, đảm bảo người kế nhiệm không có sơ suất gì!" “… Dạ!” Tên đàn em lúc này tâm tư chuyển biến, cánh tay thứ hai đã chết, người có đủ tư cách ngồi lên vị trí này chỉ còn Vu thiếu. Bây giờ, Hoa thúc cũng đã nói rõ lập trường của mình rồi, hừ! Tùy ý những thứ cá tôm kia thế nào lăn lộn cũng đừng hòng gây ra sóng gió gì! Muốn ngồi lên vị trí đó? Phải cân nhắc xem bản thân có bao nhiêu bản lĩnh! A Di Đà Phật, ông trời phù hộ, Vu thiếu hóa nguy thành an... Dạ Cô Tinh ngủ một giấc đến tối, nếu không phải dì quản lí kí túc xá gõ cửa, có lẽ cô ấy sẽ ngủ đến ngày hôm sau. “Tới!” Cô nhanh chóng đáp, nhấc người lên, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, vừa mở cửa đã thấy dì quản lí mặt đầy không kiên nhẫn. "Cô rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?! Gõ tới nửa ngày mới mở, chết bên trong rồi sao?!” Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên lạnh lẽo, "Có chuyện gì không?" Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, có chút bực bội. Ký túc xá 3514 bên cạnh phòng trực của ký túc xá, cùng với dì quản lí kiểu gì cũng chạm mặt, theo lý thuyết thì quan hệ cũng không tệ. Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác gặp phải một người phụ nữ mập mạp độc mồm đọc miệng, Lý Đại Hoa! Lý Đại Hoa này có thể coi là một bông hoa lạ trong trường đại học B, không chỉ cái miệng xấu khiến người ta chán ghét, giọng còn siêu cấp to, thường xuyên không làm gì thì lại đi gây sự, giỏi nhất là nâng cao đạp thấp, nịnh hót vỗ mông ngựa. Thông thường, khi nhìn thấy Giang Vi Vũ và Kha Hiểu Yến, liền mặt mày vui vẻ tươi cười chào đón, khóe miệng sắp chạm tới gáy; khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh và Lăng Tuyết, chính là không quan tâm, ngay cả cái liếc nhìn cũng không có. Trước kia, Dạ Cô Tinh nhìn thấy còn có thể mặt cười vui vẻ, nhưng hiện tại, Dạ Cô Tinh không tính tình tốt như vậy! Lúc này cô trầm mặt xuống, ánh mắt sắc bén kinh người. Lý Đại Hoa thấy ánh mắt uy nghiêm của Cô Tinh, e ngại nuốt nước bọt một cái, gân cổ hung hăng kêu ầm lên: " Nhìn cái gì vậy?! Cẩn thận hai trong mắt cảu cô!" Cho ánh mắt của cô ta đủ hung ác, nhưng thanh âm rõ ràng không đủ khí phách, bất quá là lên giọng ra oai mà thôi! Dạ Cô Tinh liếc nhìn với vẻ chế nhạo, Lý Đại Hoa theo bản năng lùi lại một bước, nhưng trọng tâm không vững, đâm sầm vào góc tường bên, góc vuông bên cạnh đụng trúng lưng đau điếng. Lần nay sao lại như vậy, cô – Lý Đại Hoa đã nửa đời ngang ngược, chưa bao giờ cô ta phải chịu đựng tức giận như ngày hôm nay! Lập tức, Đại Hoa tiểu vũ trụ bùng nổ hoàn toàn - Chỉ thấy cô đấm ngực dậm chân, ôm đầu tỏ ra đau xót: "Ôi chao – cuộc đời thật là đi xuống! Thật là đi xuống! Sinh viên đánh lão sư! Mọi người mau đến xem a, cô có còn là sinh viên của đại học B nữa không, dáng dấp trông cũng xinh đẹp thanh cao, lại không có chút tôn kính nào— " " Có còn thiên lý hay không?! " " Tôi không sống nổi nữa— " Sau một tiếng hét, cả tầng lầu bị mọi người vây xem. chặn lối ra vào của phòng 3514., chỉ chỉ trỏ trỏ vào Dạ Cô Tinh, ồn ào lên án cô. "Bạn học, sao bạn có thể đánh lão sư chứ?Cậu Làm xấu mặt sinh viên đại học B của chúng tôi..." "Đúng vậy! Mặc dù dì quản lý không dạy chúng ta kiến thức, nhưng dù sao bà vẫn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của chúng ta, trông coi cả cái kí túc này, cũng coi như là nửa cái thầy rồi, sao bạn có thể làm như vậy chứ? " " Đây chính là một sỉ nhục lớn của đại học B! Cậu không xứng đáng là một thành viên trong đó! " " Bah! Tư văn bại hoại - " " Cút ra khỏi đại học B! " "..." Nhìn trước mắt tức cười một màn, Dạ Cô Tinh cảm thấy thật sự buồn cười, mà cô thật sự bật cười. Lúc này, coi như chính thức nhìn thấy cái gọi là“kẻ ác cáo trạng trước” thật sự! Một người phụ nữ trang cãi một cách vô lý, một nhóm nữ sinh đại học không hỏi gì đã nhảy ra kết luận bừa, cô cảm thấy hai loại người này không có gì khác nhau! Kiến thức bao nhiêu, trình độ văn hóa cao thấp như thế nào, hiển nhiên đã không thể trở thành tiêu chuẩn của họ để đi phân biệt người khác – như vậy dốt nát, như vậy ngu muội!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]