Tiếng cười giễu cợt nhàn nhạt của Dạ Cô Tinh, cho dù ở trong tình trạng mồm năm miệng mười vây quanh, thì cũng tỏ ra rất rõ ràng – đặc biệt rõ ràng.
Giọng nói dễ nghe, ý giễu cợt, đám đông an tĩnh lại một cách thần kỳ sau tiếng cười chế nhạo này, mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều khó hiểu-
Coi như bị người khác chỉ trích, cô không phải nên khóc rồi đóng cửa lại, sau đó tiếp tục khóc, cuối cùng không chịu nổi sức ép của dư luận, tự giác nghỉ học sao? Làm thế nào bạn có thể đứng tại chỗ gió mưa bất động như không có chuyện gì xảy ra, mà lại còn ... cười? !
Một đám sinh viên tài cao học rộng đại học B lần đầu tiên không hẹn mà cùng cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
“Cậu, cậu đang cười cái gì vậy?” Một tiểu nữ sinh trong đám người ấp úng đặt câu hỏi.
Dạ Cô Tinh dứt khoát dựa vào cửa, tư thế ung dung tự tại, không có chút áp lực nào, “Tôi đang cười cái gì?” Cô lặp lại vấn đề, giống như đang suy nghĩ một cách cẩn thận cẩn thận.
Sau đó hắn chậm rãi cười, ánh mắt lạnh tanh, "Cười các người ngu dốt a! Bị người ta đùa giỡn vây quanh, làm vũ khí cho họ, còn tưởng rằng mình là hiện thân của công lý," Dạ Cô Tinh ánh mắt dời tới tiểu nữa sinh đặt câu hỏi, Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng cười hỏi: “Cậu nói có buồn cười hay không?”
Nữ sinh kia vừa tiếp xúc với ánh mắt của Dạ Cô Tinh theo bản năng lựa chọn tránh đi, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-anh-hau-trung-sinh-cua-lao-dai-hac-dao/159189/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.