Dừng lại trước mặt Hắc xà, Dạ Cô Tinh chậm rãi ngồi xổm xuống, cười tươi như hoa, thật sự thấy Hắc xà hai mắt ngưng trệ, có chút thất thần. Vào thời điểm đó, hắn chỉ có một suy nghĩ – yêu nữ, vưu vật nhân gian! Như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, khóe miệng Dạ Cô Tinh càng sâu, ánh mắt khó lường. Ngay lúc Cô Tinh không để ý, Hắc xà con mắt híp lại, sát ý lộ ra, nơi nào còn có nửa phần đờ đẫn! Hắn nhanh chóng vươn bàn tay trái chưa bị bắn ra, sự dữ tợn đột nhiên hiện rõ, năm ngón tay của hắn hướng cổ Cô Tinh chụp tới. Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, nụ cười của cô không thay đổi, thân thể thoáng né đi, tránh đi Hắc xà đánh lén, lưu loát giơ súng, nheo mắt- Phanh - Tiếng súng vang lên, viên đạn chính xác bắn trúng cổ tay trái của Hắc xà. Cô Tinh cười ngọt ngào một tiếng: “Chậc chậc chậc… Dạy mãi không được, có thể bị phạt!” Lúc này, Hắc xà tứ chi đều trúng một phát súng, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dốc, vật vã giãy dụa. “Đủ rồi!” Vu Sâm gầm lên, và Dạ Cô Tinh từ từ quay đầu lại. “Tôi đã nhận được cảnh cáo của cô, không cần dò xét thêm nữa đâu. Cô rốt cuộc muốn cái gì?” Vu Sâm biết cô gái này đang gõ núi chấn hổ! “Nói chuyện với những người thông minh thật dễ dàng, không cần phải phí lời.” “Mục đích của cô.” “Anh.” “Cái gì?!” “Tôi nói, tôi muốn anh.” “Có ý gì?” Anh ấy sẽ không thật ngu ngốc nghĩ rằng người phụ nữ coi trọng mình. “Đi theo tôi, bán mạng cho tôi.” “Tại sao là tôi?” Nếu anh ta có thể, Hắc xà cũng được. Hơn nữa, Hắc xà có địa vị trong bang cao hơn hắn, là ứng cử viên bù nhìn thích hợp nhất. Vu Sâm bây giờ đã có định kiến từ trước, coi Dạ Cô Tinh là một sát thủ do các phe phái khác của Hội Tam Hợp phái đến. Dạ Cô Tinh nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, chán ghét liếc nhìn Hắc xà, nhún vai, nghiêm nghị nói: “Tôi ghét rắn.” Vu Sâm cười thất thanh. Anh ta không phải là kẻ ngốc, vì Dạ Cô Tinh có thể đưa ra quyết định một cách tùy ý như vậy, vậy thì không có khả năng là những tổ chức khác phái tới. Anh ta đột nhiên có hứng thú, che đi vết thương đang chảy máu dưới đùi, chậm rãi ngồi dựa vào tường, nở nụ cười nghiền ngẫm, “Cô muốn mời tôi?” Dạ Cô tinh chậm rãi cong môi, hai mắt lấp lánh: “Không. Tôi muốn khuất phục anh.” Mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền như hoa, một câu nói, bị cô nói thành mập mờ không rõ, rất khiêu khích, sống lưng Vu Sâm cứng đờ, cảm giác ngứa ran không tự chủ được dâng lên. Chết tiệt! Anh ta ảo não khẽ nguyền rủa. Dạ Cô Tinh dường như không nghe thấy, chười nhạt sung sướng. Trên thực tế, cô ấy thực sự không cố ý. Sau 9 năm làm ngôi sao khiêu dâm, dù trái tim cô có trong sạch đến đâu, để thích ứng với vai diễn, cách cư xử của cô cũng phải phù hợp với từ "ngôi sao khiêu dâm". Một số ảnh hưởng được tinh tế tích lũy theo thời gian, chẳng hạn như sự quyến rũ toát ra từ xương-câu hồn nhiếp phách! Cho dù là tái sinh cũng không cách nào trừ tận gốc được, ngược lại cùng với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Dạ Cô Tinh, càng làm cho nó càng thêm thuần thục, khiến bất cứ ai đều không thể kiềm chế. Ma quỷ thiên sứ - đây là phản ứng đầu tiên trong tâm trí Vu Sâm. “Chỉ sợ sẽ làm cô thất vọng.” Vu Sâm cúi đầu, trưng ra bộ dáng sống không còn gì nối tiếc. “Đại thù đã báo xong nên quyết định công thành lui thân?” Dạ Cô Tinh một tay xoa xoa cằm, cẩn thận nhìn người đàn ông nhuốm máu ở góc tường, tiếp đó mử miệng cười-- "Để tôi đoán xem... anh muốn ngồi đây kéo dài thời gian, rồi đợi máu chảy hết, hoặc là trong lòng đang tính toán dùng phương pháp gì chọc tức tôi, ồ... giống Hắc xà vậy, sẽ khiến tôi mất hứng, liền một phát súng có thể tiến anh tới Tây thiên? ”Vừa nói hắn vừa dùng ngón tay làm động tác nhắm bắn. Vu Sâm đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, chợt bình tĩnh lại, khôi phục về trầm lặng không nói lúc trước. Dạ Cô Tinh dường như nhớ ra điều gì đó, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm tà ác, bước đến chỗ Long Vương đang ngã xuống, đá vào bụng Long Vương một cách hung hãn. Trong mắt Vu Sâm thoáng hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng vẫn im lặng nhue cũ, trên đùi có một vết bắn, máu tươi không ngừng tuôn ra, một cơn choáng váng ập đến khiến sắc mặt anh ta tái nhợt. Không tới năm phút nữa, anh ta sẽ bị sốc do mất máu quá nhiều. Cũng tốt, bây giờ đại thù đã được báo, bố, mẹ, mọi người có thể yên nghỉ! Con trai lập tức tới bồi cha mẹ đây... Đã nhiều năm như vậy, A Sâm mệt quá... Muội Muội, em trên trời có khoe không? Mẹ có hay không thay anh làm cho em bím thắt đuôi ngựa mà em thích? Anh đã vắng mặt mười lăm năm, gia đình chúng ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ... Hết thảy đều kết thúc... "Ưm..." Một tiếng rên yếu ớt vang lên, cho dù nhỏ như ruồi muỗi, cũng bị Vu Sâm nghe rõ ràng! Đó là thanh âm của kẻ thù! Anh ta đến chết cũng không dám quên nó! Lúc đầu chính là chủ nhân của giọng nói này, hắn đã giết chết ông, bà, cha, mẹ, em gái, Dư gia có sáu thành viên, chỉ còn duy nhất anh ta sống sót! Trong nhiều năm, anh ta đã nhẫn nhịn sỉ nhục, nhận giặc làm cha, thậm chí cả cái họ Du cũng vứt bỏ, hôm nay rốt cuộc anh ta chính tay giết hắn. Nhưng tại sao?! Tại sao hắn vẫn còn sống?! Vu Sâm hai tròng mắt tràn đày huyết sắc trợn tròn nhìn Dạ Cô Tinh, còn có Long vương bị cô xách trong tay, mặt đầy máu tươi, nhưng mơ hồ có dấu hiệu sự sống! "A - tôi muốn giết cô! A - " Vu Sâm rít lên như dã thú, lao tới, nhưng lại nặng nề ngã xuống đất, mặc dù yếu ớt không chịu nổi, anh ta vẫn ngoan cố lôi cái chân đẫm máu đó bò tới hướng Dạ Cô Tinh. Vết máu đỏ tươi uốn lượn trên thảm trắng tạo ra vết máu quanh co, mang theo hận ý như hòa tan trăm ngàn năm oán linh, kinh khủng đến tuyệt vọng, tê tâm liệt phế. Dạ Cô Tinh cau mày, bị rung động bởi nỗi hận ghi lòng tạc dạ trong mắt người đàn ông, trong lòng như thể bị thứ gì đó chặn lại vậy. Thực ra khi nhặt súng lên, cô thấy Long Vương vẫn còn dấu hiệu của sự sống, không ngờ mình bị bắn vào đầu lại có thể sống sót đến bây giờ, liền vì Vu Sâm bộ dáng dầu muối không ăn,không thể lay chuyển, cô mới nghĩ tới việc dùng Long Vương để kích thích anh ta. Không ngờ, phản ứng của anh ta lại mãnh liệt như vậy... Ánh mắt Dạ Cô Tinh ngưng tụ nhìn Vu Sâm cả người là máu, giơ súng lên, nhắm ngay huyệt thái dương của Long Vương, bóp cò! Sau đó, nhanh chóng đổi lại họng súng, nhắm vào tim Hắc xà, một phát chí mạng! Sau hai tiếng súng, thế giới nháy mắt yên tĩnh. Dạ Cô Tinh từ trên cao nhìn xuống Vu Sâm thật sâu, ném khẩu súng nhét vào trong tay anh ta, bỏ lại một câu, “Tự thu xếp ổn thỏa” Sau đó, tiêu sái xoay người, cất bước rời đi. Tấm lưng mảnh mai ẩn hiện dưới lớp âu phục đàn ông rộng lớn nhưng vẫn cô đọc hiên ngang, mang sự kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh cùng dã tâm chinh phục thế giới. Khi anh bước đến cửa, giọng nói khàn khàn của người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng cô, với vẻ nhợt nhạt, yếu ớt không thể chịu nổi, "Cô, không muốn tôi sao..." Dạ Cô Tinh bước chân không ngừng, đẩy cửa rời đi, nhưng khóe miệng thoáng chốc nở nụ cười...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]