“Được.”
“Khi nào?”
“Bây giờ.”
“Anh, ý anh là… bây giờ kiểm hàng?!”
“Không sai.”
Ánh mắt Hồ Thế Hữu lóe lên, ý nghĩ không rõ, trong lòng bắt đầu tỉ mỉ tính toán -
Nếu ông ta ra tay giết người đàn ông này ngay bây giờ, sau đó lấy đi viên kim cương xanh...
Không! Không thể mạo hiểm! Nếu cậu ta dám mang viên kim cương xanh bên người cũng không mang theo súng, cậu ta nhất định có chỗ dựa, vạn lần không được hành đọng thiếu suy nghĩ...
Tâm trạng của Hồ Thế Hữu rất bất an, ánh mắt ông ta ám quang bất định, mi tâm hơi nhíu lại thành một đoàn.
Không khỏi thừa nhận rằng ông ta sống 67 năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống khó khăn như vậy.
Ban đầu, hắn nổi lên suy nghĩ đen ăn đen, nhưng sau vài lần trò chuyện, hắn liền cảnh giác người trẻ tuổi này tuyệt đối không bình thường! Nhưng dù sao vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tuy nhiên, khi đối phương nói thẳng không kiêng kỵ, thẳng thắn nói viên kim cương xanh lam trên người anh ta, hắn hoàn toàn không nhìn thấu người thanh niên trước mặt mình.
Khi Hồ Thế Hữu cân đang cân nhắc thiệt hơn, Dạ Cô Tinh tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi nhễ nhại.
Cô đang đánh cược, đánh cuộc vào sự nghi ngờ của Long Vương, đánh cược vào sụ kiêng kị của ông ta với bản thân cô.
Nếu thắng, là 30 triệu bảng; nếu thua, thì mạng của cô cũng mất.
Trận đặt cược kinh thiên hào sảng này, định trước, thắng làm vua thua làm giặc.
Không phải cô không tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-anh-hau-trung-sinh-cua-lao-dai-hac-dao/159186/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.