Mộc Uyển liền thở dài.
Sau đó, nước mắt bà liền ứa ra.
“Mẹ không biết sự tình cụ thể thế nào. Vào bữa tối hôm đó, Chu Phong nói rằng ông ấy đã nhận được một nhiệm vụ tương đối bí mật, cho nên thời gian này không thể tới ăn cơm cùng gia đình chúng ta.”
“Mẹ cứ nghĩ rằng lúc đó chỉ có một mình ông ấy đi làm.”
“Sau khi ăn cơm xong, Chấn Nguyên liền nói với mẹ nhiệm vụ kia lý ra là cử ông ấy đi, nhưng Chu Phong biết chuyện mẹ mang thai, nên đã chủ động xin cấp trên lại giao nhiệm vụ cho ông ấy.”
“Đó cũng là lúc đó Chấn Nguyên nói với mẹ rằng nhiệm vụ đó rất nguy hiểm, thậm chí còn có thể dẫn đến mất mạng. Vì không thể nhìn Chu Phong liều mạng vì mình, còn ông ấy chỉ ngồi nhà chờ chết, thế là cũng xin nhận tham gia nhiệm vụ.”
“Cứ thế, cả hai người họ đều tham gia vào nhiệm vụ.”
Khi Mộc Uyển đang nói, bà không ngừng lau nước mắt và nhìn về phía Chu Tiễn Nam.
“Lúc đó mẹ cũng vừa mới biết mình đang mang thai con. Vốn dĩ mẹ thật sự không nỡ để cha con buồn, cũng không muốn để ông ấy đi. Nhưng ông ấy nói rằng đó là nhiệm vụ của cục cảnh sát, mọi thứ đều đã sắp xếp xong xuôi nên ông ấy không thể từ chối được. Nói không chừng ông ấy chính là muốn cùng anh em tốt kề vai sát cánh, tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng bọn họ đều có niềm tin sẽ giành thắng lợi.”
“Nhưng sau này…” Giọng nói của Mộc Uyển càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443949/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.