Chu Tiễn Nam nhìn bà và lắc đầu.
“Không, mẹ, vừa rồi con nghe vô cùng rõ ràng.”
“Mẹ nói bữa ăn đó ăn cùng với cha, còn có cả chú Chu nữa, còn nói lúc đó mẹ đang mang thai con.”
“Còn Phượng Kiều thì sao? Chuyện của em ấy là như thế nào?”
Nghe đến đây, Mộc Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dưới tấm ga trải giường, bà lặng lẽ buông lỏng tay.
“Tiễn Nam, con đúng là người thận trọng cùng tỉ mỉ. Những lời này đến bản thân mẹ cũng đã quên mất, có lẽ vừa rồi do nhất thời hoảng loạn nên lỡ miệng mà thôi.”
Chu Tiễn Nam lại không cảm thấy như vậy, anh nói: “Mẹ, tính cách của mẹ con là người hiểu rõ nhất. Chuyện quan trọng như vậy mẹ sẽ không có khả năng nhớ nhầm hay nói sai, vì vậy chỉ có một khả năng duy nhất chính là tất cả những gì mẹ nói đều là sự thật.”
“Mẹ, nói cho con biết rốt cuộc thân thế của Phượng Kiều là gì?”
Mắt thấy không thể giấu được nữa, Mộc Uyển chỉ có thể thở dài một hơi.
“Quên đi, nếu con đã biết rồi vậy thì mẹ cũng sẽ không giấu diếm con nữa.”
“Phượng Kiều quả thực không phải là con của cha con và mẹ. Năm đó có trận tuyết lớn, Phượng Kiều bị người ta đặt ở dưới gốc cây bên ngoài nhà của chúng ta.”
“Lúc đó là nửa đêm, tuyết rơi vô cùng dày đặc, bên ngoài lại vô cùng yên tĩnh, tiếng khóc của đứa trẻ ở bên ngoài vô cùng rõ ràng, mẹ vẫn luôn cảm thấy một đứa nhỏ không rõ lai lịch thì không nên tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443950/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.