Truyện còn 30 chương là đến hồi cuối, mọi ngươi ủng hộ truyện nhé ạ.
Ngay lập tức, bà nhanh chóng cầm lấy tập tài liệu trên bàn.
Đôi mắt bà nhìn chằm chằm vào bức ảnh và cái tên trên đó một cách nghiêm túc.
Chu Tiễn Nam thấy biểu hiện trên mặt Mộc Uyển không được tự nhiên, anh liền lập tức cảnh giác.
“Mẹ à.” Anh mở miệng vừa định hỏi mẹ.
Nhưng Mộc Uyển lại mở miệng hỏi anh trước: “Chu Phong? Đây có phải là người mà con đang tìm không?”
Chu Tiễn Nam liền gật đầu.
“Vậy ý của con là, ông ấy là cha của Nam Khuê sao?”
“Phải, đúng vậy.”
“Không phải con vừa nói Nam Khuê có một tấm ảnh chụp chung với cha mẹ của nó sao? Con có tấm ảnh đó không? Mau đưa cho mẹ xem.”
“Vâng, để con tìm cho mẹ.”
Chu Tiễn Nam lật bức ảnh trong album và đưa cho Mộc Uyển xem.
“Mẹ, nhìn biểu hiện của mẹ, lẽ nào mẹ…”
“Trước tiên con đừng nói gì, để mẹ yên tĩnh cái đã.”
Vài phút sau, Mộc Uyển đưa điện thoại cho Chu Tiễn Nam, bà thở dài một hơi, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Mẹ thật sự không ngờ Chu Phong vẫn còn một đứa con gái sống trên đời này.”
“Thế thì tốt rồi, nếu ông ấy biết chuyện này nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“Mẹ muốn nói, lần đầu tiên nhìn thấy bức hình của mẹ Nam Khuê, mẹ nhìn thấy có chút quen thuộc, nhưng đáng tiếc lúc đó mẹ không nhớ ra.”
Chu Tiễn Nam lập tức ngửi được rất nhiều thứ từ lời nói của Mộc Uyển, vội hỏi: “Mẹ, mẹ có quen biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443948/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.