Cả hai cùng nhau đi dạo bên bờ biển.
Lúc đi cũng là lúc ánh hoàng hôn đẹp nhất.
Những đám mây phía chân trời đều bị nhuộm thành màu đỏ hồng, đẹp đến nao lòng khiến người khác không thể rời mắt được.
“Đúng là vô cùng đẹp. Mặc dù tôi đã xem qua ảnh chụp nhưng khi được tận mắt chứng kiến vẫn không tự chủ được mà cảm thấy chấn động.”
Hai người vừa đi về phía trước vừa nói chuyện.
Tuy nhiên, vừa mới bước được vài bước, bước chân của Nam Khuê đột nhiên dừng lại.
Cô biết lúc này bản thân đi đến đó nhất định sẽ gặp được anh cùng Chu Hiểu Tinh.
Nhưng cô thực sự không đủ mạnh mẽ để có thể nhìn bọn họ bày tỏ tình cảm trước mặt mình.
“Tiễn Nam, tôi cảm thấy có chút không khỏe.” Nam Khuê đột nhiên muốn lùi bước.
Nhưng Chu Tiễn Nam lại không cho phép điều đó xảy ra.
Anh mở miệng nói: “Khuê Khuê, em có muốn chứng minh một chút không?”
“Sao cơ?”
“Đồ ngốc, trong khoảng thời gian này ở đây đã xảy ra nhiều chuyện quan trọng như vậy sao vẫn không chịu nói cho chúng ta biết, cứ một mình chịu đựng cùng chống đỡ, còn ở trước mặt tôi tỏ ra vui vẻ mà cười nói, chẳng lẽ em không coi tôi là bạn bè tốt hay sao?”
Nam Khuê cúi đầu: “Chính bởi vì coi mọi người là bạn tốt cho nên mới không muốn làm cho mọi người vì tôi mà lo lắng!”
“Hiện giờ tôi đã biết rồi, em cũng không muốn biết hiện tại Cố Mạc Hàn đối với em là có cảm giác gì, có yêu em hay không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443906/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.