Khi họ bước về phía trước, bóng dáng của cả hai cùng hòa vào ánh sáng của buổi chiều tà.
Khi đi ngang qua cô, Nam Khuê mơ hồ nghe thấy được cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Rất đau có phải hông?” Giọng nói của Cố Mạc Hàn vô cùng nhẹ nhàng.
“Ai da” tiếp theo là giọng nói đầy quyến rũ của Chu Hiểu Tinh: “Mạc Hàn, em đã nói là không sao, chỉ là không may bị trẹo chân mà thôi, anh không cần lo lắng quá mức như thế.”
“Hơn nữa, trên bờ biển còn có nhiều người như vậy, anh cứ vậy mà bế em đi, em cảm thấy rất ngượng ngùng đó!”
Một cơn gió thổi qua, bóng dáng hai người dần dần đi xa.
Nam Khuê không nghe được câu trả lời của Cố Mạc Hàn.
Nhưng cô nghĩ, đáp án của anh chắc chắn rằng sẽ vô cùng ôn nhu, ấm áp và hợp lòng người.
Chỉ tiếc, người cảm thấy ấm áp lại không phải là cô.
Thấy vậy, Trần Tranh không khỏi lo lắng nhìn về phía Nam Khuê.
“Thiếu phu nhân, gió đã bắt đầu thổi rồi, bệnh của cô vừa mới ổn hơn một chút, đừng để bản thân bị trúng gió.”
Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của anh đã đem áo khoác khoác lên người của Nam Khuê.
“Cảm ơn anh, Trần Tranh, anh vẫn luôn cẩn thận và chu đáo như vậy.”
“Chỉ cần thiếu phu nhân cần, tôi sẽ luôn đồng hành cùng với cô.”
Trần Tranh nói xong, sau đó giống như một cây cổ thụ cao lớn đứng thẳng lưng ở bên cạnh Nam Khuê.
Thời gian cứ như thế mà trôi đi.
Một tuần cũng trôi qua một cách nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443905/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.