“Những lời này, bác vốn không muốn nói, bởi vì bác rất yên tâm với cháu, cũng tin tưởng cháu có thể xử lý tốt, nhưng bây giờ.”
“Người phụ nữ này đã tìm đến tận nhà rồi, Hiểu Tịnh nếu tỉnh lại biết, trái lại nó sẽ phải đối mặt như thế nào? Con bé hiếu thắng như vậy, chắc chắn sẽ không chịu nổi.”
“Mạc Hàn, coi như bác xin cháu, cháu thương cho con gái của bác đi, cháu đừng để nó bị thương, đừng để nó đau lòng, bây giờ nó còn là một phụ nữ mang thai đấy!”
Mẹ Chu vừa nói nước mắt cũng rơi lã chã.
Từng chữ tình sâu ý nặng, hơn nữa lại là một người già, Cố Mạc Hàn nghe chỉ thấy áy náy nhiều hơn.
“Bác gái là do cháu làm không đủ tốt, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Hiểu Tịnh.”
“Được, nếu cháu đã nói rồi, bác gái sẽ tin, cháu nhất định đừng để bác thất vọng.”
Đạt được mục đích, mẹ Chu xoay người, trên mặt lập tức lộ ra sự đắc ý.
Ngồi lên xe, Nam Khuê cực kì bình tĩnh mở miệng: “Trần Tranh, chở tôi về đi!”
“Được.”
Trên đường đi, Nam Khuê vẫn rất yên tĩnh.
Cô nghiêng đầu, yên lặng nhìn cảnh vật hai bên lui lại.
Trần Tranh biết tâm trạng cô không tốt, cho nên anh ta cũng không dám quấy rầy, chỉ yên lặng chú ý.
Anh ta lái xe rất chậm.
Rõ ràng là cùng một đoạn đường, lúc anh ta tới chỉ lái mười phút, nhưng lúc trở về lại mất gần nửa giờ.
Đến cửa, Nam Khuê lại không đi xuống.
“Thiếu phu nhân.”
Thấy cô ngẩn người, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443904/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.