Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Nam Khuê, Chu Hiểu Tinh chủ động tươi cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp!”
“Đúng rồi, thật sự rất vui cho cô, Nam Khuê, chúc mừng cô.”
“Chúc mừng tôi cái gì chứ?” Nam Khuê cố ý hỏi.
Ánh mắt Chu Hiểu Tinh dừng trên người Chu Tiễn Nam: “Chúc mừng cô đã tìm được chồng mình, sao thế? Anh ấy không phải sao?”
Nam Khuê mỉm cười không nói.
Cô không khẳng định, nhưng cũng không phủ nhận điều đó.
Toàn bộ quá trình, Nam Khuê và Cố Mạc Hàn hầu như không nói một câu nào.
Hai người dường như đã ngầm hiểu, không ai trong số họ chủ động nói chuyện với đối phương.
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, Nam Khuê lập tức che mắt lại.
“Làm sao vậy?”
Chu Tiễn Nam lập tức nghiêng người qua, dịu dàng hỏi.
“Hình như có cát bay vào trong mắt.” Nam Khuê nói.
Chu Tiễn Nam vừa nói với đám người Cố Mạc Hàn một tiếng “xin lỗi không tiếp chuyện được”, vừa kéo Nam Khuê đi đến chỗ bên cạnh.
“Khuê Khuê, em bỏ tay ra, tôi nhìn mắt em trước.”
Sau khi bỏ tay che mắt xuống, mắt trái của Nam Khuê đã chảy ra nước mắt.
Hơn nữa nhanh chóng chuyển sang đỏ lên.
Có vẻ như hạt cát không hề nhỏ.
“Khuê Khuê, em chịu đựng chút, mở mắt ra, tôi thổi cát ra.”
“Được.”
Sau đó, Cố Mạc Hàn đã nhìn thấy Chu Tiễn Nam khom lưng, cẩn thận thổi cát trong mắt Nam Khuê.
Toàn bộ quá trình, hai người ân cần làm cho người khác vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Cố Mạc Hàn nghiêng đầu.
Anh chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt cực kỳ chói mắt.
Anh không muốn nhìn chút nào.
Tức giận, anh nắm tay Chu Hiểu Tinh: “Gió đêm lạnh, chúng ta trở về thôi.”
“Hả? Anh không chào họ một tiếng sao?”
“Không cần, bây giờ bọn họ như keo như sơn, vốn dĩ cũng không muốn bị chúng ta quấy rầy.”
Dứt lời, anh đã kéo Chu Hiểu Tinh rời đi.
Sau khi mắt Nam Khuê được chuẩn bị xong, nhìn thấy bóng lưng bọn họ.
“Anh Chu, anh xem những gì tôi đã nói đi, người trong lòng anh ấy vốn không phải tôi.”
Vậy mà ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không nói đã rời đi.
Xem ra, anh thật sự không muốn gặp lại cô.
Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả này, nhưng tưởng tượng là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.
Nam Khuê cúi đầu, vô cùng sa sút.
Chu Tiễn Nam lại nở nụ cười: “Khuê Khuê, suy nghĩ của tôi lại trái ngược với em.”
“Anh ta chính là nhận thấy mình quan tâm em, cho nên mới tức giận rời đi.”
“Anh Chu, tôi không hiểu.”
“Không sao, rồi từ từ em sẽ biết.”
“Hả?”
Nam Khuê càng cảm thấy mù mịt.
Nhưng dáng vẻ Chu Tiễn Nam nhìn về phía Cố Mạc Hàn lại tràn đầy sự chắc chắn: Lục Kiến Thành, tôi cược tối nay anh nhất định sẽ tới tìm Khuê Khuê. Thừa nhận đi, cho dù đã mất trí nhớ, cũng không ngăn cản được anh yêu cô.
Giờ phút này, Chu Tiễn Nam nhìn sóng biển cuồn cuộn trước mắt, biển rộng bất tận, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Có lẽ đây là định mệnh, là do ông trời ban tặng.
Cho dù Lục Kiến Thành bị mất trí nhớ, anh vẫn yêu Khuê Khuê.
Nếu người mất trí nhớ là Khuê Khuê thì sao?
Cô có còn yêu Lục Kiến Thành thêm nữa không?
Câu trả lời là có.
Cho nên, anh ấy đã đúng khi rút lui.
Sau một lúc, hai người trở về.
Vừa về đến nhà, cô vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy người đang đứng chờ bên ngoài cửa.
Là Cố Mạc Hàn.
“Anh Chu, lời nói vừa rồi của anh là ý này?” Nam Khuê quay đầu hỏi.
Chu Tiễn Nam nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Thời gian tiếp theo dành cho hai người, tôi đi trước.”
Anh ấy vừa dứt lời, Cố Mạc Hàn đột nhiên chạy tới bên cạnh Nam Khuê.
“Mấy ngày không thấy cô, thấy người khoẻ hơn chưa?”
Vốn có rất nhiều lời muốn hỏi cô, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô, điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh đều là quan tâm.
“Vẫn ổn!”
Nam Khuê trả lời xong, giữa hai người lập tức rơi vào trầm mặc.
Bầu không khí nhất thời trông có chút cứng ngắc.
“Nếu như anh không có chuyện gì khác, vậy tôi đi vào đây.”
Nam Khuê đang muốn xoay người, Cố Mạc Hàn chợt nắm lấy cánh tay cô.
Đôi mắt đen nhánh và thâm sâu nhìn cô, cuối cùng anh hỏi nghi ngờ lớn nhất trong lòng mình: “Đừng nói với tôi, anh ta là chồng cô?”
“Nếu tôi nói đúng là anh ấy thì sao?”
“Không thể nào.” Cố Mạc Hàn không chút suy nghĩ đã phủ định.
Nam Khuê mỉm cười: “Cái gì cũng có thể? Tại sao điều này lại không thể chứ?”
“Lúc trước cô nhận nhầm tôi là chồng cô, chứng tỏ tôi và chồng cô có chút giống nhau, nhưng anh ta và tôi không giống nhau chút nào.”
“Không ngờ anh Cố nhớ tốt như vậy, anh ấy đúng là không phải chồng tôi, tuy nhiên, anh ấy đang theo đuổi tôi.” Nam Khuê nói.
Cố Mạc Hàn hơi sững sờ.
Khoảnh khắc đó, ngay cả ngón tay anh nắm lấy cánh tay Nam Khuê cũng cứng ngắc.
“Cô đang nói gì vậy? Nhắc lại lần nữa.”
Con ngươi sáng ngời của Nam Khuê nhìn về phía Cố Mạc Hàn, vô cùng nghiêm túc nói lại: “Anh nói đúng, tôi quả thật đã nhận nhầm anh, có thể chồng tôi thật sự đã mất rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.”
“Nếu anh ấy đã chết, vậy tôi cũng nên suy nghĩ một chút về tương lai của mình, tôi cũng không thể treo mãi trên một cái cây được, nếu đã có lựa chọn tốt như vậy, tôi đương nhiên phải nắm chặt.”
“Hơn nữa anh Chu có gia thế hiển hách, điều kiện tốt, không chỉ như thế, người nhà anh ấy đều biết chuyện của tôi, cũng đều rất thích tôi, tôi gả qua nhất định sẽ rất hạnh phúc, nếu đã như vậy, tại sao lại không?”
Nam Khuê nói một tràng thật sự làm cho Cố Mạc Hàn tức đến phát điên.
Anh chưa bao giờ cảm giác nổi cơn thịnh nộ như này.
Toàn bộ lồng ngực đều là lửa.
Có vẻ như nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
“Nam Khuê, cô nghe cho kỹ, tôi không cho phép.”
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, những từ nói ra khỏi miệng đều nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt dữ tợn ước gì có thể xé cô ra trực tiếp nuốt vào bụng.
“Anh Cố thật buồn cười, anh là gì của tôi? Anh có tư cách gì để nói không cho phép chứ?”
“Chỉ bằng cô nói tôi là chồng cô, cô đang mang thai con tôi, cho nên, tôi tuyệt đối không cho phép cô tìm người đàn ông khác làm cha của con tôi.”
Nam Khuê cười mỉa mai.
Im lặng nhìn về phía anh: “Nhưng anh chưa từng thừa nhận, cũng chưa từng tin, không phải sao?”
“Anh Cố, tư duy của anh thật sự rất kỳ lạ, nếu không còn chuyện gì khác, mời anh về cho, vị hôn thê của anh còn đang ở nhà chờ anh đấy.”
Nam Khuê xoay người muốn đi vào nhà.
Lồng ngực Cố Mạc Hàn phập phồng dữ dội.
Không thể kiểm soát bản thân nữa.
Anh đưa tay giữ chặt Nam Khuê, đồng thời hai tay chuẩn xác nắm lấy mặt cô.
Đôi môi dường như không thể kiểm soát điên cuồng hôn lên môi cô.
“Cố Mạc Hàn, anh. Này…”
Nam Khuê muốn phản kháng, lại vừa hay cho anh cơ hội tiến thêm một bước.
“Anh buông tôi ra!”
Cố Mạc Hàn không nói gì, chỉ hôn cô càng sâu hơn, càng chặt hơn.
Trong vòng tay xiềng xích của anh, bất kể Nam Khuê giãy dụa thế nào, cũng không có chút tác dụng gì.
Cố Mạc Hàn cũng cảm thấy anh điên rồi, anh giống như bị trúng độc, căn bản không dừng lại được.
Lúc này, anh chỉ muốn ôm chặt người phụ nữ trước mắt vào trong ngực, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn, cũng không để cho bất kỳ kẻ nào cướp đi.
Hơn nữa môi của cô thật ngọt ngào.
Càng làm cho anh khó hiểu chính là vì sao trong đầu lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.