“Bà nội, bà và mẹ luôn dạy con và em không được nói dối, nhưng con phát hiện ra là người lớn còn thích nói dối hơn trẻ con.” “Ông nội rõ ràng rất yêu bà, tại sao ông bà lại không tình cảm như cha mẹ vậy!” “Ôi, thế giới của người lớn thật là phức tạp, con và em trai không muốn lớn lên đâu.” Nói xong, Tiểu Tư Mặc quay người lại tiếp tục cùng Niệm Khanh chơi trò chơi. Ở bên cạnh, trái tim của Vân Thư lâu lâu lại không thể bình tĩnh được. Kể từ lúc người lái xe gọi điện thoại tới bây giờ đã tròn hai tiếng đồng hồ, Lục Minh Bác vẫn chưa trở về. Quý Dạ Bạch là một người bốc đồng, nếu như… Cố gắng kiềm chế bản thân, bà cầm cuốn tạp chí ở bên cạnh lên. “Có liên quan gì tới bà ấy chứ, mặc dù còn là vợ chồng, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, giữa họ từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa thôi.” “Hơn nữa, cho dù Quý Dạ Bạch có thực sự làm như vậy với ông ấy, thì cũng là mối duyên nợ của bản thân ông ấy, là tội lỗi do ông ấy tạo ra, bà ấy sao phải lo lắng chứ?” Lướt qua cuốn tạp chí, ánh mắt của bà nhìn chăm chú vào hình chiếc túi trên đó rất lâu không hề di chuyển. Tiểu Tư Mặc thấy vậy, lén lén ghé vào tai Niệm Khanh ở bên cạnh nói: “Em nhìn bà nội kìa, rõ ràng là lo lắng cho ông nội, cuốn tạp chí trên tay bà rất lâu rồi không lật trang nào.” Tiểu Niệm Khanh cũng nhìn sang, gọi “Bà” Nhưng Vân Thư vẫn đang nghĩ ngợi lan man nên không nghe thấy. “Anh, chúng ta giúp bà nội đi!” Lúc này, Tiểu Niệm Khanh đề nghị. “Giúp thế nào?” “Em sẽ đi mượn điện thoại của bà nội một lát, sau đó chạy đi gọi điện thoại cho ông nội, nói rằng bà bảo em gọi cho ông.” “Ý kiến hay.” Thảo luận xong, Tiểu Niệm Khanh đeo giày vào, đôi chân nhỏ lạch bạch đi ra chỗ Vân Thư. “Bà ơi, cháu nhớ mẹ, cháu muốn gọi video cho mẹ.” “Bà ơi, cháu cũng nhớ mẹ nữa.” Hai đứa bé đồng thanh nói. Vân Thư cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền đưa điện thoại cho chúng: “Được rồi, vậy gọi video gặp mẹ nhé.” “Cảm ơn bà nội!” Cầm được điện thoại, hai đứa nhỏ liền đi ra ngoài một cách bí ẩn. Vân Thư ở phía sau gọi theo: “Hai đứa gọi video sao phải chạy ra xa thế làm gì?” “Bà, đây là bí mật!” Nói xong, hai đứa bé từ trong phòng nhẹ nhàng đi ra ngoài. Ra đến bên ngoài, chúng tìm một nơi yên tĩnh, sau đó lập tức tìm số điện thoại của Lục Minh Bác gọi. Ở bên kia, Lục Minh Bác gần như không dám tin vào những gì mà mắt mình đang nhìn thấy. Thư Nhi? Ông cầm điện thoại lên, hai tay run lẩy bẩy. Bà ấy sao lại chủ động gọi điện thoại cho ông? Trong năm năm qua, kể từ khi sức khỏe của Kiến Thành tốt hơn sau lần bị trúng đạn, bà ấy chưa một lần nào chủ động gọi điện cho ông. Đây là lần đầu tiên. Lục Minh Bác không thể không cảm động. Cầm điện thoại lên, ông nhấn nút nhận cuộc gọi và thận trọng nói: “Thư Nhi, bà tìm tôi à?” Tuy nhiên, Lục Minh Bác còn chưa dứt lời, đã bị hai tiếng “ông nội” của Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Niệm cắt ngang. “Ông nội, không phải là bà nội, là bọn cháu!” hai đứa nhỏ nói. Lục Minh Bác liền dịu dàng nói: “Niệm Khanh, Tư Mặc, các chác tìm ông nội có việc gì vậy?” Lúc này, không thể phủ nhận là trong lòng ông có chút hụt hẫng. Nó khiến ông được một phen hạnh phúc trong vô vọng. “Ông nội, ông có bị thương không?” “Niệm Khanh sao lại hỏi như vậy?” “Bởi vì vừa mới có người về nói có người rất hung dữ bắt ông đi, bà nội rất lo lắng cho ông!” “Ý cháu là? Bà nội đang lo lắng cho ông sao?” Lục Minh Bác gần như không dám tin hỏi lại. Tiểu Tư Mặc gật đầu lia lịa, giải thích rất nghiêm túc: “Đương nhiên, bà nội vừa nghe nói ông có thể đã xảy ra chuyện, thì ngay cả cuốn tạp chí mà bà thích nhất cũng không xem nổi nữa.” ’ “Nhưng mẹ với bà đều giống nhau, rất kiêu ngạo, cuộc điện thoại này không phải là cháu với em trai muốn gọi đâu, mà là bà nội bảo bọn cháu gọi, bà nội bảo bọn cháu hỏi ông có chuyện gì không?” Trái tim ông như đang rung động. Lục Minh Bác nghe được những điều này, chỉ cảm thấy trái tim mình như đang sống lại. Ngay cả thở cũng gấp gáp hơn một chút. Ngay sau đó, ông ấy xúc động giải thích: “Không sao, ông không sao.” “Cháu nói với bà nội, ông sẽ lập tức về ngay, bảo bà không phải lo lắng.” “Vâng, ông nội, vậy ông mau về nhé, bà nội và bọn cháu đang đợi ông về.” Cúp máy, Lục Minh Bác kìm nén sự xúc động đang dâng trào trong lòng, chân đạp ga, vội vàng về nhà. Lúc này, dù khóe miệng rách da, chảy máu, vết thương vẫn còn đau bỏng rát. Nhưng dường như không còn quan trọng nữa. Chỉ có nhịp đập của trái tim, kiên định và mạnh mẽ. Thư Nhi đã chủ động quan tâm đến ông? Điều đó có phải là bà ấy đã bằng lòng tha thứ cho ông, cũng bắt đầu cố gắng chấp nhận ông không? Về tới nhà, đẩy cửa ra. Khi nhìn thấy Vân Thư đang ngồi trong phòng khách, Lục Minh Bác gần như không thể chờ đợi mà chạy đến chỗ Vân Thư. “Thư Nhi, tôi tôi trở về rồi!” Bởi vì đi quá nhanh, Lục Minh Bác vẫn còn đang thở hổn hển, trên đầu toàn mồ hôi. Vân Thư nhìn vết thương trên khóe miệng ông, không chỉ khóe miệng, toàn bộ khuôn mặt đều có từng mảng xanh, tím. Có vài chỗ da bị xước, vết máu đã hơi khô vẫn còn dính trên đó. Bộ dạng đó, nhìn thấy mà đau lòng. “Ông? Vết thương của ông?” Vân Thư đặt cuốn tạp chí trên tay xuống, vô thức đứng lên, giọng nói trở nên lúng túng. Nhìn thấy điều này, Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh len lén mỉm cười. Nam Khuê đã đi làm về rồi, lúc này đang chơi với bọn trẻ. Bỗng nhiên, hai đứa nhỏ bỏ đồ chơi xuống, dắt tay Nam Khuê: “Mami, ông bà nội cần phải tâm sự một lát, chúng ta mau đi vào trong đi!” Sau đó hai đứa nhỏ mỗi đứa một bên dắt cô đi lên trên lầu. Khi lên tới phòng, Nam Khuê nhìn thấy con trai mình chớp chớp đôi mắt long lanh và ranh mãnh, lại nghĩ tới thái độ của cha mẹ chồng cô lúc nhìn nhau, cô lập tức phản ứng lại. “Các con đã làm gì vậy?” Cô tò mò hỏi. Tiểu Tư Mặc lập tức cười, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi chúng con đang ở nhà chơi cùng bà nội, có người nói ông nội hình như gặp nguy hiểm, bà nội rõ ràng rất lo lắng, nhưng lại giả bộ như không có chuyện gì, ừm, giống như mẹ vậy.” Nam Khuê: “…” Nói bà nội thì cứ nói đi. Lôi cả cô vào làm gì? Hai đứa con của cô, thật không thể tin được, bây giờ lại học cách trêu chọc mẹ. Xem ra chỉ số thông minh của bọn trẻ quá cao rồi, thừa hưởng trí thông minh từ cha chúng cũng không phải là tốt. Những lúc thế này thường khiến cô cảm thấy bản thân mình với họ hoàn toàn xa lạ. “Nói tiếp đi!” Tiểu Tư Mặc dang hai tay tiếp tục ra vẻ người lớn: “Vậy nên chúng con đã giúp bà nội một chút.” “Giúp thế nào?” Nam Khuê phát hiện ra rằng thằng bé này cố tình nói nửa chừng để khơi dậy sự thích thú của cô. “Mami, mẹ chưa hôn con khi mẹ đi làm về, mẹ hôn con một cái, con sẽ kể cho mẹ nghe mọi chuyện.” Lúc này, Tiểu Tư Mặc nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên. Nam Khuê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất giống Lục Kiến Thành kia, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng yêu. Đặc biệt là dưới sự chiếu rọi của nắng chiều, độ cong của gò má lại càng giống hơn. Tính toán một chút, đã hai ngày không gặp anh rồi. Rõ ràng mới có hai ngày thôi mà, vậy mà đã nhớ nhung như vậy. “Nam Khuê ơi Nam Khuê, mày thật là đáng thất vọng, người ta không nhớ mày, vậy mà mày lại đã nhớ người ta rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]