“Lục Minh Bác, ông đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”
Lái xe trên đường, Quý Dạ Bạch vừa chạy xe vừa nheo mắt tìm xe của Lục Minh Bác.
Mấy phút sau, đột nhiên anh ta nhìn thấy một chiếc xe có vẻ quen thuộc.
Đạp ga, anh ta đột ngột tăng tốc, không thèm chớp mắt lao điên cuồng tới.
Một tiếng rầm, đầu xe của anh ta đã tông vào đuôi chiếc xe phía trước.
Quý Dạ Bạch ném chìa khóa cho tài xế: “Lái xe về đi, không cần đợi tôi.”
Vụ va chạm mạnh khiến chiếc xe của Lục Minh Bác phanh gấp và dừng lại đột ngột.
“Ông chủ, xảy ra va chạm xe, ông có sao không?” Tài xế ở phía trước lo lắng hỏi.
Vừa nói xong, đột nhiên, cửa xe bị đập phá dữ dội.
Quay đầu lại, một thanh niên đang dùng sức đập cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi nói: “Mở cửa, xuống xe.”
Thấy tình hình như vậy, tài xế không dám lái xe đi.
Anh ta vừa quay ra nhìn Lục Minh Bác, vừa lấy điện thoại di động: “Ông chủ, người này rất nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng gọi cảnh sát!”
“Không cần.” Lục Minh Bác đột nhiên nói.
“Ông chủ!”
“Cậu cứ xuống xe trước đi, mở cửa xe ra.”
Vì anh ta đã đuổi theo một cách kích động như vậy, nếu như không đạt được mục đích, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
“Ông chủ, không được, anh ta đang hung hãn như vậy, nhất định sẽ làm hại ông.”
“Đừng lo, cậu ta không dám làm gì tôi đâu.”
Suy cho cùng, xét về cả mặt đạo đức và sinh học thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443814/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.