Lúc này, Tiểu Tư Mục nhắm mắt chờ đợi, chờ mãi!
Nhưng một lúc lâu cũng không thấy mẹ hôn.
Cậu mở mắt ra, thấy Nam Khê đang thất thần, thằng nhóc lập tức mở miệng: “Mẹ ơi, có phải mẹ nhớ cha không?”
“Có một chút!”
“Vậy mẹ càng nên hôn con thêm vài cái, con giống cha như vậy.” Tiểu Tư Mục tự kỷ nói.
Tiểu Niệm Khanh ở một bên không phục: “Rõ ràng em lớn lên giống cha hơn.”
Sau đó, hai cậu bé đột nhiên cãi nhau.
Chưa tới hai phút, đã tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng.
Nam Khê: “…”
Dứt khoát, cô ngồi xổm trên mặt đất ôm hai đứa trẻ, mỗi đứa hôn vài cái.
Lúc này hai đứa nhỏ mới nhìn nhau, bắt tay làm hòa.
Nam Khê lại tiếp tục hỏi: “Vậy rốt cuộc các con đã giúp bà nội làm gì?”
Lần này, lực chú ý của hai thằng nhóc mới coi như hoàn toàn dời đi.
“Chúng con nói muốn gọi cho mẹ, bà nội đưa điện thoại cho chúng con, chúng con ngay lập tức gọi cho ông nội, hỏi ông có bị thương không? Nói rằng bà rất lo lắng cho ông.”
Không thể không nói, hai thằng nhóc này quả thực quá thông minh.
Đầu óc xoay nhanh.
“Chúng con nói với ông nội, là bà nội bảo chúng con gọi cho ông ấy, ông nội nghe xong lập tức cảm thấy vui vẻ.”
Nam Khê gật đầu: “Ừm, Tư Mục bảo bối và Niệm Khanh bảo bối hôm nay rất tuyệt vời, vậy mẹ sẽ thưởng cho các con mỗi đứa ăn một miếng sô cô la được không?”
Hai cậu rất hạnh phúc khi nghe tới sô cô la.
Ngay lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443816/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.