Chương trước
Chương sau
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc nghiêm túc gật đầu ngay lập tức: “Cha, con dẫn cha đi.”
“Được.”
Lục Kiến Thành nước mắt lưng tròng gật đầu.
Dặn dò Lâm Tiêu vài câu, anh ôm Lục Tư Mặc ra khỏi công ty.
Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên bạn nhỏ Lục Tư Mặc được tận hưởng cái ôm của cha.
Mặc dù đã đợi quá lâu, nhưng cảm giác được cha ôm vào lòng thực sự rất tuyệt vời.
Lúc ra khỏi thang máy, tất cả mọi người trong công ty đều nhìn thấy Lục Kiến Thành đang ôm một đứa bé khoảng vài tuổi trong lòng, trắng trẻo xinh đẹp, vô cùng đáng yêu.
Chẳng bao lâu, mọi người đều lan truyền tin tức.
“Nhìn thấy không? Tổng giám đốc Lục đang ôm một bé trai trong lòng đấy, đứa bé đó trông thật đẹp trai, quả thực đáng yêu đến mức khiến người ta muốn véo một cái.”
“Đúng đúng đúng, còn có vẻ mặt của tổng giám đốc Lục phải nói là dịu dàng, mấy năm nay khuôn mặt của tổng giám đốc Lục quả thực giống như chạm băng ấy, độ ấm trên người thấp đến mức đáng sợ, hôm nay là lần đầu tiên, nụ cười trên mặt anh ấy phải nói là rạng rỡ đến vậy.”
“Hơn nữa, theo quan sát nghiêm túc của tôi thì đứa bé đó trông hơi giống tổng giám đốc Lục, cô nói nó có phải là con riêng của tổng giám đốc Lục không?”
Người này vừa dứt lời, thì bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh có hơi cứng đờ.
Các đồng nghiệp nháy mắt với anh ta, có vài người đã lặng lẽ rời đi.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, người này lập tức xoay người lại.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy Lục Kiến Thành đang ôm bé trai ấy đứng ở phía sau thì mặt anh ta liền tái đi vì sợ hãi.
Ngay cả lời nói ra khỏi miệng cũng không lưu loát: “Tổng giám đốc Lục, ngài… Sao ngài…”
Nhưng, anh ta còn chưa nói xong lời trong miệng đã bị Lục Kiến Thành cắt ngang: “Cậu đoán rất đúng, thằng bé chính là con trai tôi.”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra.
Gần như tất cả mọi người đều hóa đá ngay tại chỗ.
Trong mắt mỗi người đều chứa đầy kinh ngạc.
Đứa bé mà tổng giám đốc Lục ôm trong lòng, lại thật sự… là con trai của anh ấy?
Điều này khiến người ta vô cùng kinh ngạc và bất ngờ.
Mọi người kinh ngạc đến mức cằm gần như cũng sắp rơi xuống.
Hơn nữa, tổng giám đốc Lục không những không tức giận, mà trên mặt còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đây thật là một kỳ tích!
Cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt mọi người, bạn nhỏ Lục Tư Mặc cũng duỗi đôi tay nhỏ trắng nõn ra ôm lấy cổ của Lục Kiến Thành, đồng thời nhẹ giọng gọi: “Cha.”
Không những thế cậu bé còn rướn người lên, hôn vào mặt Lục Kiến Thành.
Nụ hôn này, khiến cho mọi người không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa.
Tất cả mọi người đều tin chắc rằng đứa bé trước mặt chính là con trai của tổng giám đốc Lục.
Càng khiến cho mọi kinh ngạc đến rơi cả cằm là, tổng giám đốc Lục cũng hôn lên đôi má trắng nõn của cậu bé.
Cảnh tình cảm cha con chan hòa và đầy yêu thương này, khiến cho tất cả mọi người đều rất hâm mộ.
Nhưng, vào lúc mọi người thở phào thì đột nhiên, sắc mặt của Lục Kiến Thành sa sầm: “Thằng bé tên là Lục Tư Mặc, là con trai của tôi. Không phải con riêng, đây là lần đầu tiên, tôi nghiêm túc nhắc nhở, nếu còn có người tung tin đồn con riêng thì tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc.”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Ôm Lục Tư Mặc, Lục Kiến Thành bước ra khỏi tòa nhà Lục thị.
Buổi tối, Lục Kiến Thành tự mình xuống bếp nấu cơm.
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc rất nể mặt, vừa ăn vừa khen: “Cha, kỹ năng nấu ăn của cha thật tuyệt, ngon lắm ạ.”
Lục Kiến Thành đang vui mừng.
Thì bạn nhỏ nào đó tiếp tục phúc hắc nói: “Cha ơi, sau này cha có thể nấu cơm cho mẹ, cho con và em trai ăn được không?”
“Được.”
Lục Kiến Thành thẳng thắn đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Lại lần nữa nghe thấy tiếng em trai trong miệng của Tư Mặc, Lục Kiến Thành vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Tư Mặc, tại sao em trai không đi cùng con?”
Trước đây, anh luôn không dám hỏi.
Bởi vì trong lòng anh luôn có một linh cảm không tốt.
Thêm vào đó lúc trước Khuê Khuê mang thai sinh đôi, lại sinh sớm cho nên trong lòng anh luôn rất sợ hãi.
Tư Mặc suy nghĩ, ngẩng đầu lên cười nói: “Cha ơi, bởi vì đây là giao ước của con và em trai, con là anh cho nên con đến tìm cha, em ấy ở nhà đợi chúng ta cùng nhau trở về.”
Còn chuyện em trai bị bệnh, cậu bé không nói.
Đợi sau này cha gặp được em trai, tốt hơn hết là để cho mẹ nói.
Ăn cơm xong, Lục Kiến Thành đã xả nước tắm, nói muốn tắm cho Tư Mặc.
Nào ngờ, bạn nhỏ nào đó lại xấu hổ: “Á, cha ơi, cha tắm cho con sao? Không cần đâu, con tự tắm một mình được rồi.”
“Không được, con trượt ngã thì làm thế nào? Cha không yên tâm.”
“Nhưng mà…” Lục Tư Mặc ấp úng nói: “Mẹ nói, tắm rửa là chuyện riêng tư, không được để người khác nhìn thấy đâu.”
Nghe vậy, Lục Kiến Thành lập tức nở nụ cười vui mừng.
Khuê Khuê của anh dạy con rất tốt.
“Được, mẹ dạy rất đúng, Tư Mặc là con trai, đã lớn rồi, có thể tự mình độc lập được rồi.”
“Vậy cha đợi con ở bên ngoài, con tắm xong thì gọi cha, được không?”
“Được ạ.”
Mười phút sau, bạn nhỏ Lục Tư Mặc đã tắm xong và thay đồ ngủ.
Lúc đi ngủ, Tiểu Tư Mặc nhìn chiếc giường rộng hai mét trước mặt, có chút nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Cha ơi, con ngủ ở đâu?”
Lục Kiến Thành đi tới ôm cậu bé: “Tư Mặc không muốn ngủ cùng cha sao?”
Ngủ cùng cha ư?
Tiểu Tư Mặc nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chớp chớp mắt, nhìn Lục Kiến Thành với đôi mắt hứng thú và mong đợi: “Thật không ạ? Con có thể ngủ cùng cha sao?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần Tư Mặc thích thì sau này con đều có thể ngủ cùng với cha.”
Tiểu Tư Mặc lập tức nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt cười thành mắt hoa đào.
Cậu bé giơ nắm đấm, vui mừng nhảy nhót ở trên giường: “Yeah… yeah yeah yeah, con có cha rồi, con có thể ngủ cùng với cha rồi.”
“Thật tốt, con có thể ngủ cùng với cha rồi!”
Có thể là hứng phấn quá, cho nên thằng nhóc lật tới lật lui ở trên giường.
Mãi đến khi lật mệt rồi, mới nằm xuống giường.
Sau đó ra sức chui vào trong ngực Lục Kiến Thành, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt cánh tay anh.
Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng vẫn phải chống mí mắt lên, hỏi đi hỏi lại: “Cha ơi, cha sẽ luôn ở cùng bọn con và mẹ đúng không? Sẽ không biến mất khi Tư Mặc ngủ phải không?”
“Sẽ không, cha đảm bảo, nhất định sẽ luôn bảo vệ các con và mẹ. Ngày mai Tư Mặc mở mắt ra thì sẽ nhìn thấy cha, được không?”
“Được ạ, cha ngủ ngon!”
Nói xong, Tiểu Tư Mặc nhắm mắt lại.
Không đến một phút, cậu bé đã ngủ.
Sáng hôm sau, Tiểu Tư Mặc vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Kiến Thành nằm bên cạnh mình.
Ngay tức khắc, trên khuôn mặt nhỏ bé ấy hiện ra nụ cười vui vẻ: “Cha, chào buổi sáng!”
“Ừm, chào Tư Mặc buổi sáng.”
Lục Kiến Thành hôn lên trán cậu bé, Tiểu Tư Mặc vẫn có chút xấu hổ trốn trong ngực anh.
Hai cha con đùa giỡn trên giường một lúc, thì đồng hồ báo thức của Lục Kiến Thành vang lên.
Anh bắt đầu mặc quần áo, đồng thời nói: “Tư Mặc, mau dậy thôi, ăn bữa sáng xong chúng ta sẽ xuất phát đi sân bay, bay đi tìm mẹ nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.