“Có phải chú chột dạ, cho nên không dám trả lời câu hỏi của cháu hay không.”
Lục Kiến Thành lắc đầu: “Đương nhiên không phải, không phải chú cố ý không tìm Khuê Khuê của chú, mà là…”
Giọng của anh lập tức trở nên nghẹn ngào.
“Chú rất nhớ cô ấy, cũng rất muốn đi tìm cô ấy, nhưng mà chú còn mẹ của mình, nếu chú đi cùng cô ấy thì mẹ chú chắc chắn sẽ rất đau khổ.”
“Chú đã là một người chồng không làm hết chức trách, nên không thể làm một đứa con trai không tròn bổn phận được nữa, càng không thể trơ mắt nhìn mẹ chú chết vì chú.”
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc chớp chớp đôi mắt to đen láy, bên trong đôi mắt ấy tràn đầy nghi ngờ.
Chết?
Chẳng qua chỉ là bảo cha ra nước ngoài tìm mẹ mà thôi, như vậy bà nội sẽ chết sao?
Lẽ nào bà nội không thích mẹ?
Không đồng ý cho cha đi tìm mẹ?
Cho nên nếu cha rời đi, thì bà ấy sẽ tìm đến cái chết sao?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của bạn nhỏ Lục Tư Mặc lập tức bừng bừng, thôi vậy, bà nội đã không thích mẹ cậu thì cậu cũng sẽ không thích bà nội và cha.
Người cha này, không nhận cũng được.
Cậu chỉ cần mẹ và em trai là đủ.
Nhưng, suy cho cùng thì đó cũng là một cuộc hành trình vượt đại dương, khó khăn vất vả lắm mới tìm được cha, nhưng lại không nhận ra nhau, bạn nhỏ Lục Tư Mặc vẫn rất đau lòng.
Vành mắt đỏ ửng, cậu bé bước xuống ghế sô pha và đi ra ngoài cửa.
Nhưng mà, làm sao Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443768/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.