Tiểu Tư Mặc lập tức vỗ tay hào hừng: “Được ạ, được ạ, cha sẽ đi tìm mẹ, cha sẽ đoàn tụ với chúng con.”
Ăn xong bữa sáng, hai cha con ra sân bay.
Trước khi lên máy bay, Tiểu Tư Mặc lại đột nhiên nhìn Lục Kiến Thành: “Cha ơi, cha có thể cho con mượn điện thoại động một chút được không?”
‘Đương nhiên có thể, Tư Mặc muốn gọi điện thoại cho mẹ sao?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Không phải ạ, con nhờ chú Chu đưa con về nước, bây giờ con phải cùng cha đi tìm mẹ, nên nói cho chú Chu biết để chú ấy khỏi lo lắng.”
“Được.”
Sau khi điện thoại gọi đi, Chu Tiễn Nam rất bất ngờ.
Năm năm nay, mối liên hệ giữa anh và Lục Kiến Thành là con số không.
Mà bây giờ, Lục Kiến Thành lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh ấy.
“Alo…” Chu Tiễn Nam bắt máy, hờ hững nói.
Bên kia, lại là giọng nói của Tiểu Tư Mặc vang lên: “Chú Chu, là cháu, Tư Mặc.”
“Chú Chu, chú có biết không? Cháu đã tìm được cha rồi, cháu xin lỗi, Tư Mặc đã giấu chú, cháu luôn muốn về nước là muốn tìm cha.”
“Bây giờ cháu đang ở cùng cha, chú Chu chú đừng lo nhé.”
Trong chốc lát, trong lòng cảm xúc phức tạp, Chu Tiễn Nam nghiêm túc dặn dò: “Được rồi, Tư Mặc nhất định phải ngoan và nghe lời, sau này có việc thì có thể gọi cho chú Chu bất cứ lúc nào.”
“Ừm, chú Chu cảm ơn chú, bây giờ cháu phải đưa cha đi tìm mẹ.”
“Được, chú ý an toàn nhé.”
Cúp điện thoại, trong lòng Chu Tiễn Nam gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443770/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.