Cơn mưa ấy, giống tâm tâm trạng hiện tại của Lục Kiến Thành, ướt đẫm và giá lạnh.
Cơn mưa phùn nhẹ nhàng bay, rơi trên người mọi người.
Lục Kiến Thành vẫn đứng cạnh quan tài, cả người không hề nhúc nhích.
Đầu tiên mọi người đến nơi hỏa táng.
Có lẽ là vì sợ anh quá đau buồn, cũng sợ anh sẽ gây chuyện, thế nên Vân Thư đặc biệt sai người đứng cạnh Lục Kiến Thành.
Nhưng trái lại, ở nơi hỏa táng, Lục Kiến Thành lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Anh nắm chặt tay mình, nhìn chằm chằm vào đó với đôi mắt nghiêm nghị.
Toàn bộ quá trình, gần như không hề chớp mắt.
Đến khi hỏa táng xong, không thể chịu được nữa, anh chạy vội đến hũ đựng tro cốt của Nam Khuê, ôm nó vào lòng.
“Tôi muốn ra ngoài một lát.” Cầm hũ tro cốt trong tay, anh bình tĩnh nói.
Không một ai biết anh định làm gì.
Nhưng vào lúc này, mọi người dường như đều ngầm đồng ý.
Vài phút sau, anh xuống xe, trên tay vẫn cầm chiếc hũ đó.
Trông như không có gì thay đổi.
Nhưng chỉ có Lục Kiến Thành là biết chuyện gì vừa xảy ra.
Anh đưa tay, chạm nhẹ vào chiếc dây chuyền trên cổ rồi nâng niu nói: “Khuê Khuê, từ hôm nay trở đi, anh sẽ luôn mang em theo bên mình, anh đã nói rồi, anh sẽ cả đời ở bên em, không bao giờ rời xa em nữa.”
“Nếu như thực sự có kiếp sau, anh sẽ luôn đeo sợi dây chuyền này, có phải em sẽ không quên anh nữa, sẽ tìm được đường về nhà.”
Sau đó, anh nhẹ nhàng nâng mặt dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443753/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.