“Vợ tôi Nam Khuê”
“Một đời chí ái”
“Yên nghỉ tại đây”
Tổng cộng 14 chữ, mỗi chữ đều hiện rõ trước mắt.
Từng nét chữ đều rất mạnh mẽ, khỏe khoắn.
Nhưng cũng đầy dịu dàng, như nói hộ trái tim đầy yêu thương và nhung nhớ.
Tới lúc này Lục Kiến Thành mới đặt bút trên tay xuống, quay đầu hỏi người bên quanh: “Thứ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tổng giám đốc Lục, đã chuẩn bị xong rồi.”
“Bật ô lên.” Anh lúc này mới mở miệng ra lệnh.
Vì có nước trên tay, anh đã dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch vết nước đó.
Sau đó mới cầm bút lên, nhúng vào sơn, từng nét một cẩn thận tô màu lên.
Mỗi nét, anh đều đặt ra tiêu chuẩn rất cao đối với bản thân.
Vì vậy, anh tô rất chậm, nhưng vô cùng nghiêm túc.
Khi nét cuối cùng hoàn thành, anh nhìn dòng chữ trên bia mộ, thở phào nhẹ nhõm.
Vì trời mưa, Lục Kiến Thành sợ màu sơn trên bia mộ sẽ bị nước mưa làm nhòe, thế nên Lục Kiến Thành đã sai người bật vài chiếc ô lên che, hầu như trước sau, trái phải đều có ô che.
Điều khiến người ta vui vẻ và yên tâm là lúc này trời bỗng nhiên tạnh mưa.
Gió hiu hiu thổi, màu sơn bên trên đã khô rất nhanh.
Lục Kiến Thành đưa tay ra vuốt ve từng chữ từng chữ cực kỳ dịu dàng, đồng thời chậm rãi nói.
“Khuê Khuê, những chữ trên đó đã được khắc cho em, em đang quay lưng lại, anh là đoán em không thể nhìn thấy.”
“Nhưng không sao, anh sẽ tự mình đọc cho em nghe.”
“Vợ tôi Nam Khuê,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443754/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.