Lục Kiến Thành nghe xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi. 
“Cút, lập tức cút cho tôi.” Cuối cùng anh không thể kiềm chế được nữa mà quát lên. 
Người kia dường như bị dọa, ánh mắt chuyển về phía Chu Tiễn Nam, lên tiếng xin giúp đỡ: “Anh Chu, anh xem…?” 
“Xin lỗi, mất công anh chạy đến đây một chuyến, chờ chúng tôi thương lượng xong sẽ liên lạc lại với anh.” Chu Tiễn Nam lịch sự nói. 
Người kia nhanh chóng rời đi. 
Lần này Lục Kiến Thành như bị điên mà chạy vào, sau đó ôm Nam Khuê vào trong lòng. 
“Khuê Khuê, có anh ở đây, anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép ai mang em đi.” 
“Trong quan tài lạnh như băng vậy, vừa lạnh vừa tối, anh biết chắc chắn em không muốn ngủ trong đó, em yên tâm, anh giúp em.” 
“Anh sẽ luôn bên cạnh em, anh cũng không đi đâu cả!” 
Lúc này Lục Kiến Thành như đã phát điên. 
“Cần gì phải làm vậy chứ?” 
“Bây giờ anh có làm vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cô ấy đã không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, mặc kệ anh có làm gì thì cô ấy cũng đều không biết.” Chu Tiễn Nam nói. 
Lục Kiến Thành không nhìn anh ấy dù chỉ một cái, lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến anh, đây là chuyện của tôi và cô ấy.” 
Chu Tiễn Nam thở dài một hơi rồi nói: “Tôi chỉ cho anh một đêm, sáng sớm ngày mai tôi nhất định sẽ mang cô ấy đi.” 
Nói xong anh ấy xoay người rời đi. 
Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh. 
Lục Kiến Thành nửa quỳ trên sàn nhà, đôi mắt đen như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443751/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.