“Kết quả như thế nào tôi đều sẽ chấp nhận.” Lục Kiến Thành nói. Sự khác thường và ngăn cản của Chu Tiễn Nam khiến anh càng chắc chắn người này không phải Khuê Khuê. Nói cách khác, có khả năng Khuê Khuê của anh vẫn còn sống. Chỉ cần anh vén tấm vải trắng này lên, chứng minh người nằm ở đây không phải Khuê Khuê, như vậy thì lời nói dối của Chu Tiễn Nam sẽ tự động sụp đổ. Tất cả những chuyện này đều sẽ được sáng tỏ. Tay Lục Kiến Thành đã nâng một góc tấm vải trắng lên. Lần này Chu Tiễn Nam chỉ đứng một bên không ngăn cản. Một giây, hai giây… Vải trắng đột nhiên được nâng lên. Nhưng khi thấy người nằm bên trên, cả người Lục Kiến Thành như muốn sụp đổ. Là Khuê Khuê! Không phải người khác. Vậy mà người nằm ở đây lại thật sự là Khuê Khuê của anh. Nhưng sao lại vậy? Sao lại có thể? Chu Tiễn Nam phản đối điên cuồng như vậy, người nằm đó không phải là Khuê Khuê mới đúng. Vì sao vẫn là cô? Lục Kiến Nam nhìn người nằm trên giường, trong lòng dù vô cùng không muốn tin, nhưng sự thật đã ở trước mắt, sao anh có thể không tin được chứ? Người nằm trên giường, khuôn mặt, cái mũi, lông mày, tất cả đều giống Khuê Khuê. Gần như là giống như đúc. Giờ phút này, anh không thể nào lừa gạt mình được nữa. Thời gian như đóng băng. Lục Kiến Thành chán nản ngồi dưới đất, nhìn vô cùng chật vật. Một tay anh nắm lấy tay Nam Khuê, giọng trầm thấp lẩm bẩm: “Lúc anh mới vào đã thấy nơi này rất tối tăm, rèm cửa bị kéo kín, cái gì cũng không nhìn thấy, vô cùng tối.” “Biết gì không? Khuê Khuê sợ bóng tối, cô ấy thích sự tươi đẹp, thích ánh nắng.” Đúng vậy, rõ ràng trước kia cô rất thích cười. Anh nhớ rõ, lúc hai người vừa kết hôn, vì chán nản việc bị ép kết hôn nên thái độ của anh đối với cô vô cùng lạnh nhạt xa cách, vẻ mặt cũng chưa từng tốt. Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần gặp nhau, cô luôn nở một nụ cười dịu dàng với anh. Bây giờ nghĩ lại, “nụ cười dịu dàng” kia đã quá xa vời rồi. Lúc này giọng nói không nóng không lạnh của Chu Tiễn Nam cũng vang lên: “Đương nhiên tôi biết, nhưng đây là nguyện vọng của cô ấy, cô ấy nói, cô ấy muốn ở một nơi yên tĩnh và tối tăm, không muốn ở nơi ồn ào.” “Cô ấy còn nói, hi vọng anh đừng tới gặp cô ấy.” Nguyên nhân rất đơn giản, ngoài việc uất ức và khó tha thứ ra, cô cũng sợ bí mật này bị lộ. “Sẽ không.” Lục Kiến Thành dùng sức lắc đầu: “Cô ấy muốn tôi đến như vậy, sao lại không muốn tôi đến gặp cô ấy chứ?” Chuyện này anh tuyệt đối không tin. Nhưng Chu Tiễn Nam vẫn bình tĩnh nói. “Là sự thật, tôi không cần phải lừa anh làm gì. Nếu không thì vì sao tôi lại ngăn anh vào đây chứ?” “Có lẽ anh nói đúng, khi Khuê Khuê còn sống, cô ấy luôn chờ đợi, mong chờ anh, nhưng bây giờ cô ấy đi rồi, người cô ấy không muốn gặp nhất là anh.” Câu nói không chút vội vàng, chậm rãi như vậy càng khiến Lục Kiến Thành sụp đổ. Vì anh biết, những gì Chu Tiễn Nam nói có thể đều là thật. Giây phút cuối cùng, Khuê Khuê mong chờ anh đến, nhưng đến lúc nhắm mắt vẫn không đợi được anh đến, nhất định trong lòng cô sẽ rất hận anh. Một người sợ đau như cô lại phải chịu sự đau đớn khi sinh con cho anh như vậy. Đúng rồi, đứa nhỏ! Bé con. Vì nhận được tin mạng sống Khuê Khuê như treo trên sợi tóc từ chỗ Lâm Tiêu nên tất cả sự chú ý của anh đều dồn hết vào người Khuê Khuê. Tâm trạng cũng buồn bã chán nản, thiếu chút nữa quên mất bé con. Lúc này, dường như anh đã thấy được một chút hi vọng. Lục Kiến Thành đứng dậy, ánh mắt hi vọng nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Bé con đâu? Con của tôi đâu?” Nhưng Chu Tiễn Nam chỉ nhếch môi, không nói một lời. Phản ứng của anh ấy khiến Lục Kiến Thành có một dự cảm không tốt chút nào. Thời gian càng trôi qua, trái tim anh càng rơi xuống sâu hơn. Sau đó anh như được cảm nhận thế nào là cảm giác rơi xuống địa ngục. Thời gian cứ vậy trôi qua. Nhưng chờ anh vẫn là sự yên lặng, là tiếng hít thở đều đặn. Kết quả như thế nào, hình như không cần nói cũng đã biết. Nhưng anh không muốn thừa nhận, càng không muốn tin tưởng. Cuối cùng Lục Kiến Thành không nhịn được nữa, cảm xúc đè nén trong lồng ngực hoàn toàn bùng nổ: “Nói đi, Chu Tiễn Nam, vì sao anh không nói gì?” “Con tôi đâu? Con của tôi đâu?” Lục Kiến Thành muốn gào lên, nhưng anh vẫn quan tâm đến “Nam Khuê” nằm ở chỗ này, anh cố gắng kiềm chế bản thân, không dám gào thét, cũng không dám nói to. Cuối cùng lời nói ra như dã thú đau đớn gầm nhẹ, rên rỉ. “Chu Tiễn Nam, coi như tôi van anh, nói hết cho tôi biết đi, hiện tại tôi chỉ cần biết chân tướng sự thật.” Lục Kiến Thành luôn luôn cao cao tại thượng lại cúi đầu. Chu Tiễn Nam cuối cùng cũng hé miệng nói: “Nước ối Nam Khuê bị vỡ, vì tai nạn xe cộ làm trễ quá nhiều thời gian, lúc đưa cô ấy đến bệnh viện để mổ cũng là lúc em bé bị ngạt thở do thiếu nước ối, khi lấy ra toàn thân đã tím lại, đã đưa đến khoa nhi để cấp cứu.” “Nhưng quá muộn, hai bé con đều không thể chống đỡ được.” “Nam Khuê biết tin không chịu được nên mới xuất huyết, không thể cứu chữa.” Lúc này Chu Tiễn Nam vô cùng bình tĩnh nói ra kết quả đau lòng. Kết quả, đây chính là kết quả sao? Nhưng vì sao Lục Kiến Thành cảm thấy anh không thể tin, cũng không thể chấp nhận. Rõ ràng hôm trước anh vẫn là người hạnh phúc nhất, có một người vợ yêu thương mình, có hai bé con đang chuẩn bị chào đời. Chỉ cần giải cứu thành công, tất cả đều sẽ đi đến kết quả tốt đẹp nhất. Nhưng bây giờ… Ông trời như phán cho anh phán quyết tử hình. Trong một đêm, vợ của anh, các con của anh… Người quan trọng nhất trong tính mạng anh cứ như vậy bỏ anh mà đi. Lúc này thế giới như biến mất. Trước mắt anh cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng. Tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa. Khuê Khuê của anh không còn nữa. Hai bảo bối của anh cũng không còn. Vậy anh sống còn ý nghĩa gì nữa? “Lục Kiến Thành, vì sao? Vì sao người chết không phải là mày?” “Vì sao họ đều rời đi mà chỉ còn mình mày là tốt, chỉ còn mình mày sống? Vì sao?” Anh sụp đổ, gào to tự hỏi. Nhưng chỉ có sự yên tĩnh trả lời anh. Không có đáp án. “Các con tôi đâu? Tôi muốn nhìn hai đứa.” Cuối cùng Lục Kiến Thành cố gắng chống đỡ cơ thể mà nói. Trả lời anh là sự trầm mặc của Chu Tiễn Na, “Rốt cuộc hai đứa bé đang ở đâu?” Lục Kiến Thành lại lần nữa đau lòng hỏi. Lần này Chu Tiễn Nam chỉ có thể âm trầm trả lời: “Đứa bé qua đời đã nhờ phía bệnh viện xử lí.” “Anh nói cái gì? Chu Tiễn Nam, đó là con tôi, anh dựa vào đâu? Anh có quyền gì?” Lục Kiến Thành tức đến mức muốn đấm một quyền, nhưng đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa. Người bên ngoài mở cửa đi vào, khách sáo cúi người, vô cùng lễ phép nói. “Anh Chu, chúng ta là người của nhà tang lễ, anh đã liên hệ cho chúng tôi, bây giờ anh muốn nhập người đã mất vào quan tài để mang đi sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]